Hùng là một người đàn ông giản dị, làm công nhân xây dựng đã hơn mười năm. Mỗi tháng, anh chăm chỉ đưa cho vợ – chị Lan – đúng 5 triệu đồng để lo chuyện chợ búa, ăn uống trong nhà. Với Hùng, đó là khoản tiền cố định, không hơn không kém, dù lương anh đôi khi dư dả hơn thế. Anh luôn nói với Lan bằng cái giọng nửa đùa nửa thật: “Em cầm lấy, lo cho anh ăn uống như ông hoàng là được. Anh không đòi hỏi gì hơn đâu!” Lan nghe vậy thì cười khẩy, đôi khi thêm一句: “Ông hoàng gì nổi với 5 triệu, mơ đi mà!”
Nhà họ không nghèo, nhưng cũng chẳng khá giả. Hai vợ chồng sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, có mảnh vườn trồng rau và nuôi mấy con gà. Lan là người khéo tính, biết xoay xở. Với 5 triệu Hùng đưa, chị chia nhỏ ra: tiền gạo, tiền rau, tiền thịt, tiền điện nước, và còn để dành chút ít phòng khi ốm đau. Nhưng Hùng thì khác. Anh thích ăn ngon, thích những bữa cơm có thịt bò xào, cá chiên, tôm rang – những thứ mà theo chị Lan là “xa xỉ” so với đồng tiền anh đưa. Mỗi lần chị nấu cơm đạm bạc với đậu hũ, rau luộc hay cá kho, Hùng lại nhăn mặt, đặt đũa xuống bàn: “Anh nói ăn như ông hoàng mà em cứ thế này, chán thật!”
Lan không phải người hay cãi. Chị chỉ lẳng lặng nghe, rồi hôm sau cố thêm món trứng chiên hay miếng thịt luộc cho chồng vui. Nhưng trong lòng chị dần nảy sinh một sự bất mãn khó tả. “Ông hoàng gì mà keo kiệt thế này? Lương tháng cả chục triệu, đưa có 5 triệu rồi đòi hỏi như vua!” – chị nghĩ thầm. Chị biết Hùng không đưa hết tiền, nhưng cũng chẳng bao giờ hỏi. Với Lan, miễn là gia đình êm ấm, chị sẵn sàng nhẫn nhịn.
Thế rồi một hôm, Hùng đi làm về, mặt mày hớn hở lạ thường. Anh đặt cái túi nylon xuống bàn, lôi ra một con cá lóc to đùng, còn sống nhảy tanh tách, rồi thêm ít rau thơm, ớt tươi. “Hôm nay anh trúng mánh, em làm bữa ngon cho anh đi. Cá nướng trui, thêm bát nước mắm ớt cay, anh thèm lắm!” Lan nhìn con cá, gật đầu, nhưng trong đầu lại tính toán: “Cá này chắc cũng vài trăm nghìn, thêm rau, than, gia vị nữa… tiền đâu mà xoay?” Chị vẫn làm, vẫn nướng cá thơm lừng, dọn lên mâm cơm đầy đủ như Hùng muốn. Anh ăn ngấu nghiến, tấm tắc khen: “Đúng là ông hoàng mới được thế này!”
Nhưng từ hôm đó, Hùng bắt đầu “lên nước”. Hôm thì đòi thịt bò xào hành tây, hôm thì đòi gà hầm thuốc bắc, hôm lại đòi tôm sú hấp bia. Mỗi lần đòi, anh đều kèm câu: “Anh đưa em 5 triệu, em phải lo cho anh chứ!” Lan nghe mà tức anh ách. Chị bắt đầu để ý, thấy Hùng hay đi nhậu với bạn, lúc về người nồng nặc mùi bia, đôi khi còn cầm theo gói đồ ăn thừa về cho vợ “thưởng thức”. Chị nghi ngờ, nhưng vẫn im lặng.
Một buổi tối, Lan quyết định làm một bữa thật đặc biệt. Chị dồn hết số tiền 5 triệu Hùng đưa tháng này, ra chợ mua đủ thứ: tôm sú to, thịt bò xịn, cá hồi phi lê, thêm ít nấm đông cô và rau củ tươi. Chị nấu cả ngày, bày ra bàn một mâm cơm hoành tráng: tôm hấp sả ớt, bò lúc lắc, cá hồi áp chảo, canh nấm thanh ngọt. Hùng đi làm về, thấy mâm cơm thì mắt sáng rực, xuýt xoa: “Ôi, đúng là ông hoàng rồi! Em chịu khó thế này thì anh mãn nguyện quá!” Anh ngồi vào bàn, ăn ngon lành, không quên khen vợ hết lời.
Lan ngồi đối diện, cười hiền, hỏi: “Anh thấy thế này có đúng ‘ông hoàng’ không?” Hùng gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng lắm! Từ giờ cứ thế này nhé!” Chị gật đầu, rồi nói tiếp: “Vậy thì từ mai anh tự nấu mà ăn. 5 triệu tháng này em xài hết rồi, không còn đồng nào đâu.” Hùng nghe xong thì sững sờ, đũa trên tay rơi xuống bàn. Anh lắp bắp: “Hết rồi? Sao nhanh thế?” Lan bình thản đáp: “Anh muốn ăn như ông hoàng thì phải tốn kém vậy thôi. Em làm đúng lời anh mà!”
Hùng ngớ người, không biết nói gì thêm. Anh vốn nghĩ 5 triệu là đủ để vợ xoay xở, còn phần lương dư anh giữ lại để nhậu nhẹt, chơi bời với bạn bè. Giờ thấy mâm cơm “hoàng gia” mà vợ dọn lên, anh mới ngớ ra: hóa ra để làm “ông hoàng” thật sự, 5 triệu chẳng thấm tháp gì. Đêm đó, Hùng nằm trằn trọc, nghĩ lại những lời mình nói. Sáng hôm sau, anh lẳng lặng đưa thêm cho Lan 5 triệu nữa, lí nhí: “Thêm chút cho em lo ăn uống… anh không đòi hỏi nhiều đâu.” Lan cầm tiền, cười nhẹ: “Thế thì em cảm ơn ‘ông hoàng’ nhé!”
Nhưng cái kết thực sự không dừng ở đó. Vài ngày sau, Lan mang số tiền đó đi mua một cái bếp nướng điện, rồi tuyên bố: “Từ giờ anh thích ăn gì thì tự nướng, em chỉ lo cơm trắng với rau thôi. Ông hoàng phải tự phục vụ chứ!” Hùng nghe xong chỉ biết cười khổ, tự nhủ: “Đúng là đòi làm vua mà quên mất cái giá phải trả!”
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load