Trời Sài Gòn chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên những con phố đông đúc. Linh, một cô gái giao hàng 24 tuổi, điều khiển chiếc xe máy cũ kỹ, len lỏi qua dòng xe cộ tấp nập. Công việc giao hàng của cô tuy vất vả nhưng là nguồn sống duy nhất giúp cô trang trải cuộc sống và chăm sóc mẹ già ở quê. Chiếc balo nặng trĩu sau lưng chứa đầy những gói hàng, và đồng hồ trên tay cô đang điểm 6 giờ tối – thời gian giao hàng cuối cùng trong ngày.

Hôm ấy, Linh nhận đơn hàng gấp, một hộp bánh ngọt cao cấp cần giao đến một tòa cao ốc sang trọng ở quận 1. Cô vội vã phóng xe, cố gắng vượt qua dòng xe đông đúc. Đầu óc cô mải nghĩ về mẹ, về khoản tiền viện phí sắp tới, nên không để ý một chiếc Rolls-Royce đen bóng láng từ ngã tư lao tới. Rầm! Một tiếng va chạm chói tai vang lên. Linh ngã nhào xuống đường, chiếc xe máy trầy xước nằm chỏng chơ, hộp bánh ngọt văng ra, vỡ tan tành.

Linh hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, kiểm tra xem mình có bị thương không. May mắn chỉ là vài vết trầy nhẹ, nhưng chiếc xe máy thì đã hỏng nặng. Cô quay sang chiếc Rolls-Royce, lòng thầm kêu khổ. Một vết xước dài ngoằng chạy dọc thân xe, sáng loáng dưới ánh đèn đường. “Chết rồi, lần này tiêu thật!” Linh lẩm bẩm, tay run run nhặt mảnh vỡ của hộp bánh.

Cửa xe Rolls-Royce từ từ mở ra. Một người đàn ông bước xuống, cao lớn, mặc vest đen lịch lãm, khí chất lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút. Anh ta khoảng 30 tuổi, đôi mắt sắc bén, khuôn mặt góc cạnh như tạc tượng. Linh nhận ra ngay đây không phải người tầm thường – có lẽ là một “tổng tài” như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô từng đọc trộm lúc rảnh rỗi. Anh ta nhìn Linh, rồi nhìn vết xước trên xe, không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày.

“Anh… anh ơi, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý đâu!” Linh lắp bắp, cúi đầu xin lỗi liên tục. “Tôi sẽ đền, nhưng… nhưng tôi không có nhiều tiền. Hay là anh cho tôi trả góp được không?”

Người đàn ông im lặng một lúc, ánh mắt dường như đang quan sát cô. Linh cảm thấy như bị nhìn thấu, tim đập thình thịch. Cô chờ đợi một cơn thịnh nộ, hay ít nhất là một hóa đơn sửa xe đắt đỏ. Nhưng bất ngờ, anh ta mỉm cười nhẹ, giọng trầm ấm vang lên: “Cô không sao chứ? Xe của tôi không quan trọng, nhưng cô có bị thương không?”

Linh ngớ người, không tin vào tai mình. “Dạ… tôi không sao. Nhưng xe anh… vết xước này chắc tốn nhiều tiền lắm. Tôi thật sự xin lỗi!”

Anh ta khoát tay, như thể chuyện chiếc xe trị giá cả gia tài chẳng đáng bận tâm. “Quên chuyện xe đi. Cô tên gì?”

“Linh… Nguyễn Thùy Linh,” cô trả lời, vẫn còn ngơ ngác.

“Tôi là Hoàng Minh Khang,” anh giới thiệu, ánh mắt không rời khỏi cô. “Cô giao hàng à? Công việc này vất vả lắm, sao lại chọn nó?”

Linh ngượng ngùng, không ngờ anh ta lại hỏi chuyện cá nhân. Cô kể ngắn gọn về hoàn cảnh của mình, về mẹ, về những khó khăn. Khang lắng nghe, không ngắt lời, chỉ gật đầu nhẹ. Khi cô kể xong, anh bất ngờ nói: “Cô có một trái tim rất đẹp, Linh. Không phải ai cũng sống vì người khác như cô.”

Linh đỏ mặt, không biết trả lời sao. Cô chỉ muốn xin lỗi rồi chuồn cho nhanh, nhưng Khang lại tiếp tục: “Cô có tin vào định mệnh không? Tôi nghĩ chúng ta gặp nhau hôm nay không phải ngẫu nhiên.”

Linh tròn mắt. “Anh nói gì cơ?”

Khang bước tới gần hơn, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng. “Tôi không muốn cô đền xe. Nhưng tôi muốn cô… làm vợ tôi.”

Thời gian như ngừng trôi. Linh đứng sững, miệng há hốc, tưởng mình nghe nhầm. “Anh… anh đùa à? Sao lại… cầu hôn tôi? Chúng ta mới gặp mà!”

Khang cười, nụ cười ấm áp hiếm thấy. “Tôi không đùa. Tôi đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa ai khiến tôi cảm thấy như cô. Cô thật thà, mạnh mẽ, và có một trái tim thuần khiết. Tôi không cần thêm thời gian để biết cô chính là người tôi tìm kiếm.”

Linh lùi lại, đầu óc quay cuồng. Cô chỉ là một cô gái giao hàng bình thường, còn anh là một người đàn ông giàu có, quyền lực. Chuyện này quá sức tưởng tượng, như một giấc mơ không có thật. “Anh Khang, anh đừng đùa tôi. Tôi không xứng đâu. Với lại, anh không biết gì về tôi cả!”

“Vậy thì để tôi tìm hiểu,” Khang đáp, giọng chắc chắn. “Tôi không vội. Nhưng tôi nghiêm túc. Cô không cần trả lời ngay, chỉ cần cho tôi cơ hội.”

Linh không biết phải làm gì. Cô lẩm bẩm xin lỗi lần nữa, rồi vội vàng dắt chiếc xe máy hỏng đi sửa, để lại Khang đứng đó với nụ cười bí ẩn. Những ngày sau, cô không thể quên được cuộc gặp kỳ lạ ấy. Cô nghĩ đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng không ngờ, Khang bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Anh gửi hoa đến chỗ cô làm, tặng cô một chiếc xe máy mới, và thậm chí giúp cô trả viện phí cho mẹ. Mỗi lần gặp, anh đều kiên nhẫn, không ép buộc, chỉ kể cô nghe về cuộc sống của mình. Khang là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, nhưng anh cô đơn, luôn tìm kiếm một người thực sự yêu thương mình chứ không phải vì tiền bạc hay địa vị.

Dần dần, Linh bị cuốn vào sự chân thành của Khang. Cô nhận ra anh không chỉ là một “tổng tài” lạnh lùng, mà còn là một người đàn ông biết quan tâm, biết yêu thương. Một buổi tối, khi cả hai đứng trên cầu Thủ Thiêm nhìn dòng sông Sài Gòn lấp lánh, Linh cuối cùng cũng mở lòng.

“Anh Khang, em không hứa sẽ làm vợ anh ngay. Nhưng… em muốn thử. Em muốn biết liệu định mệnh có thật hay không.”

Khang nắm tay cô, ánh mắt sáng rực. “Cảm ơn em, Linh. Anh sẽ chứng minh rằng định mệnh đã đúng khi để chúng ta va vào nhau.”

Câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu, nhưng từ một vụ va chạm tưởng chừng như tai họa, Linh và Khang đã tìm thấy nhau, như hai mảnh ghép hoàn hảo của một bức tranh định mệnh.