Sáng sớm, Hà Nội nhộn nhịp như mọi ngày. Linh, một cô gái 25 tuổi, đứng trước gương trong căn phòng trọ nhỏ, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng và váy công sở. Hôm nay là ngày quan trọng – buổi phỏng vấn cho vị trí trợ lý marketing tại một công ty lớn mà cô mơ ước từ lâu. Linh đã chuẩn bị hàng tuần, từ việc nghiên cứu công ty đến luyện tập trả lời các câu hỏi phỏng vấn. Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ sáng. Buổi phỏng vấn bắt đầu lúc 9 giờ, và cô muốn đến sớm để tạo ấn tượng tốt.

Linh xách túi, bước ra đường. Gió thu mát lành thổi qua, làm cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô bắt xe buýt, ngồi cạnh cửa sổ, lẩm nhẩm lại những câu trả lời đã chuẩn bị. Đường phố đông đúc, xe cộ tấp nập, nhưng Linh không để tâm. Trong đầu cô chỉ có hình ảnh phòng phỏng vấn và nụ cười tự tin của chính mình.

Xe buýt dừng lại ở một ngã tư, cách công ty khoảng hai cây số. Linh quyết định xuống xe và đi bộ để hít thở không khí trong lành, đồng thời giảm bớt căng thẳng. Cô bước đi trên vỉa hè, tai đeo tai nghe, nhạc nhẹ vang lên. Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh cắt ngang giai điệu. Linh dừng lại, ngoảnh đầu nhìn.

Cách đó vài mét, một người đàn ông trung niên nằm bất động trên lề đường, cạnh chiếc xe đạp đổ nghiêng. Mặt ông tái nhợt, tay ôm ngực, thở hổn hển. Một vài người đi đường dừng lại, nhưng không ai dám tiến tới. Linh tháo tai nghe, tim đập nhanh. Cô nhìn đồng hồ: 8 giờ 15. Nếu cô dừng lại, cô có thể muộn phỏng vấn. Nhưng nhìn người đàn ông đau đớn, đôi mắt ông như cầu cứu, Linh không thể quay đi.

Cô chạy tới, quỳ xuống bên ông. “Chú ơi, chú sao vậy? Cháu giúp được gì không?” – giọng cô run run. Người đàn ông thều thào: “Ngực… đau… khó thở…” Linh nhận ra ngay: có thể ông bị nhồi máu cơ tim. Cô từng đọc qua về cách sơ cứu trong trường hợp này. Không chần chừ, cô hét lên gọi người xung quanh: “Ai đó gọi 115 ngay! Nhanh lên!” Một người qua đường vội lấy điện thoại bấm số.

Linh đặt tay lên ngực ông, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhớ lại: cần giữ người bệnh nằm yên, không di chuyển. Cô nhẹ nhàng nâng đầu ông lên, hỏi han để ông tỉnh táo. “Chú tên gì ạ? Cháu là Linh, chú đừng sợ, xe cứu thương sắp đến rồi.” Người đàn ông mấp máy môi: “Hùng… cảm ơn cháu…”

Thời gian trôi chậm như một thế kỷ. Mỗi giây, Linh vừa lo cho người đàn ông, vừa nghĩ đến buổi phỏng vấn. 8 giờ 30. Cô biết mình khó có thể đến kịp. Nhưng nhìn đôi mắt đầy hy vọng của ông Hùng, cô tự nhủ: “Mình không thể bỏ ông ấy.”

Xe cứu thương cuối cùng cũng đến. Các y tá nhanh chóng đưa ông Hùng lên xe. Một y tá quay sang Linh: “Cô đi cùng được không? Ông ấy cần người thân.” Linh ngập ngừng. Cô không phải người thân, nhưng cô không nỡ để ông ấy một mình. “Được, tôi đi.” – cô đáp, rồi leo lên xe.

Trên đường đến bệnh viện, Linh nắm tay ông Hùng, an ủi ông. Cô lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho công ty xin lỗi vì không thể đến phỏng vấn đúng giờ, giải thích ngắn gọn về tình huống khẩn cấp. Cô không hy vọng gì nhiều – cơ hội có lẽ đã vụt mất.

Tại bệnh viện, ông Hùng được đưa vào phòng cấp cứu. Linh ngồi ngoài hành lang, mệt mỏi và trống rỗng. Cô nghĩ về những tháng ngày vất vả chuẩn bị, về giấc mơ có một công việc tốt để giúp đỡ gia đình ở quê. Tất cả dường như tan biến chỉ vì một khoảnh khắc.

Một tiếng sau, bác sĩ bước ra. “Ông ấy ổn rồi. May mắn là được sơ cứu kịp thời, nếu chậm vài phút nữa thì nguy hiểm lắm. Cô là người nhà à?” Linh lắc đầu: “Dạ không, cháu chỉ tình cờ gặp trên đường.” Bác sĩ mỉm cười: “Cô thật tốt bụng. Ông ấy muốn gặp cô.”

Linh bước vào phòng bệnh. Ông Hùng đã tỉnh táo hơn, dù vẫn yếu. Ông nắm tay cô, mắt rưng rưng: “Cháu ơi, nếu không có cháu, chắc chú không qua khỏi. Cháu đã cứu mạng chú.” Linh cười nhẹ: “Cháu chỉ làm điều đúng thôi ạ. Chú khỏe là cháu mừng rồi.”

Ông Hùng hỏi về cô, và Linh kể ngắn gọn về buổi phỏng vấn bị lỡ. Ông gật đầu, im lặng một lúc, rồi nói: “Cháu đừng lo. Cuộc sống có cách bù đắp cho những người tốt như cháu.”

Linh rời bệnh viện khi trời đã trưa. Cô bước đi vô định, lòng trĩu nặng. Về đến phòng trọ, cô nằm dài trên giường, nhìn trần nhà. Điện thoại rung lên – một số lạ. Cô bắt máy, giọng bên kia tự giới thiệu là Minh, trợ lý của một doanh nhân tên Tuấn. “Cô Linh, chúng tôi nghe về việc cô đã làm sáng nay. Ông Tuấn muốn gặp cô để cảm ơn.”

Linh ngạc nhiên, nhưng đồng ý đến cuộc gặp vào ngày hôm sau. Cô không biết ông Tuấn là ai, nhưng nghĩ rằng có lẽ ông liên quan đến ông Hùng. Sáng hôm sau, Linh đến một văn phòng sang trọng ở trung tâm thành phố. Ông Tuấn, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đón cô với nụ cười ấm áp. Ông kể rằng ông Hùng là bạn thân của ông, và câu chuyện của Linh đã khiến ông xúc động.

“Một cô gái trẻ, sẵn sàng hy sinh cơ hội lớn để cứu người lạ – tôi hiếm thấy ai như thế,” ông Tuấn nói. “Tôi điều hành một công ty truyền thông, và tôi đang tìm người có tâm và có tài. Cô có muốn thử sức ở vị trí quản lý dự án không?”

Linh sững sờ. Cô không dám tin vào tai mình. Vị trí này còn tốt hơn cả công việc cô từng phỏng vấn. Cô lắp bắp: “Dạ, cháu… cháu rất sẵn lòng, nhưng cháu không biết mình có đủ khả năng không.” Ông Tuấn cười: “Tôi tin vào trực giác của mình. Và tôi tin vào lòng tốt của cô.”

Một tháng sau, Linh bắt đầu công việc mới. Cô nhanh chóng hòa nhập, thể hiện năng lực và sự tận tâm. Công ty không chỉ mang lại cho cô thu nhập ổn định mà còn là nơi cô tìm thấy niềm đam mê thực sự trong việc xây dựng các chiến dịch truyền thông ý nghĩa. Cô thường xuyên liên lạc với ông Hùng, người giờ đây đã khỏe mạnh và luôn coi cô như con gái.

Nhìn lại, Linh nhận ra rằng khoảnh khắc cô dừng lại bên đường không chỉ cứu một mạng người, mà còn mở ra một chương mới trong cuộc đời cô. Cô không hối tiếc, bởi cô tin rằng lòng tốt, dù nhỏ bé, luôn tìm được cách tỏa sáng.