Sau khi ly hôn, tôi dẫn con gái tới nhà em trai ở nhờ.

Tôi và em trai là cặp sinh đôi, tôi chỉ đến thế giới này trước em 3 phút, vì vậy tôi làm chị. Tính cách của chúng tôi hoàn toàn khác biệt: tôi luôn mạnh mẽ, quyết đoán, không giống như một cô gái, trong khi em trai lại hiền hòa, dịu dàng. Là chị, tôi chưa bao giờ chăm sóc em, ngược lại, em luôn nhường nhịn tôi. Đôi khi, bố mẹ thấy thế không nhịn được mà mắng tôi, nhưng em trai luôn đứng ra bênh vực, nói rằng chúng tôi chỉ đang đùa giỡn.

Dưới sự yêu thương của gia đình, tôi và em trai lớn lên và học ở hai trường đại học khác nhau. Tại trường, tôi đã gặp chồng cũ. Mặc dù tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất tôi lại rất nhạy cảm, mềm yếu trong tình cảm. Vì thế, trước sự tấn công dữ dội và những lời ngọt ngào của chồng cũ, tôi đã bị lung lay và chấp nhận tình cảm của anh, bắt đầu hẹn hò.

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, chồng cũ đã cầu hôn tôi. Tuy nhiên, bố mẹ tôi không đồng ý và cố gắng thuyết phục tôi chia tay. Bởi anh sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc khi bố mẹ đã ly hôn, mỗi người đã có một gia đình mới nên từ nhỏ anh sống với bà nội.

Dù vậy, tôi vẫn kiên quyết lấy anh. Sau một thời gian thuyết phục, cuối cùng bố mẹ đành chấp nhận cho tôi kết hôn. Nhưng vì bố mẹ không hài lòng với chàng rể này nên họ không cho tôi bất kỳ khoản hồi môn nào.

Bố khuyên tôi chia tay nhưng tôi không chịu. (Ảnh minh họa)

Ban đầu, tôi không bận tâm, nghĩ rằng chỉ cần hai vợ chồng cùng nhau cố gắng làm ăn thì sẽ có cuộc sống tốt hơn. Nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy. Bà nội luôn tỏ ra không hài lòng vì gia đình tôi không cho của hồi môn, bà thường xuyên gây khó dễ cho tôi. Điều khiến tôi thất vọng nhất là chồng cũ cũng đồng tình với bà. Chỉ đến khi tôi mang thai, bà nội mới bớt căng thẳng.

Không lâu sau khi tôi cưới, em trai tôi cũng lấy vợ. Bố mẹ tôi rất hài lòng với nàng dâu này nên khi cả hai kết hôn, bố mẹ đã mua cho hai đứa một căn hộ 3 phòng ngủ ở thành phố để thuận tiện cho công việc và tặng một khoản tiền lớn.

Quả thực, em dâu là một người rất hiền lành, chu đáo, dù ở xa nhưng em thường xuyên gửi quà cho con gái tôi. Cuộc sống hôn nhân của em trai rất ngọt ngào hạnh phúc, trái ngược với nhà tôi, tiếng cãi vã nhiều hơn tiếng nói cười. Vì vậy mỗi khi nhìn gia đình em trai, tôi không khỏi ngưỡng mộ, ghen tị.

Vài tháng trước, chúng tôi đã ly hôn sau 6 năm cưới vì giữa hai vợ chồng có quá nhiều mâu thuẫn không thể hóa giải. Quyền nuôi con thuộc về tôi.

Sau khi ly hôn, tôi không dám về nhà vì sợ bố mẹ trách móc. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đành nhắn tin hỏi em trai có thể ở lại vài ngày không, vì tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian để bình tâm lại. Em trai lập tức trả lời: “Luôn luôn chào đón”.

Khi đến nơi, em trai đã chờ sẵn và không hỏi nhiều về chuyện ly hôn của tôi. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết em dâu cũng đang ở nhà, giúp tôi và con gái chuẩn bị chỗ ở. Khi ấy, em dâu an ủi tôi:

– Chị, đây là nhà của chúng ta, giờ hai đứa trẻ có bạn chơi rồi.

Những ngày sau đó, tôi giúp gia đình em trai làm một số công việc nhà, vợ chồng em trai luôn đối xử với tôi rất nhiệt tình. Tuy nhiên sau 2 tháng, tôi nhận ra rằng việc ở nhờ lâu dài có thể gây bất tiện cho gia đình em trai.

Sau khi ly hôn, tôi dẫn con gái tới nhà em trai ở nhờ. (Ảnh minh họa)

Một ngày, khi con gái tôi và cháu gái tranh giành nhau về một món đồ chơi, tôi cảm thấy buồn khi nghe cháu gái 5 tuổi nói:

– Đây là nhà của em, chị chỉ là khách.

Cảm thấy cần phải tôn trọng không gian riêng của gia đình em trai, tôi quyết định thuê một căn phòng gần đó. Dù phải chi tiền, nhưng tôi tin rằng điều này sẽ giúp gia đình êm ấm hơn, giữ vững mối quan hệ giữa chị em tôi.

Trong bữa tối, tôi đã đề xuất về việc chuyển đi. Vợ chồng em trai cố gắng giữ tôi lại, nhưng tôi đã quyết định và chuẩn bị tìm nhà vào ngày hôm sau.

Khi vừa dỗ con gái ngủ xong, cháu gái bỗng bước vào, ngập ngừng tiến lại gần và ôm lấy cổ tôi, hỏi:

– Cô ơi, cô giận cháu phải không? Mẹ đã mắng cháu, nói rằng căn nhà này là của cô. Cháu xin lỗi cô, cháu sai rồi, cháu không nên nói với em My (tên con gái tôi) như thế…

Cháu gái chưa kịp dứt lời, vợ chồng em trai tôi bước vào. Em dâu đưa cho tôi giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà và nói rằng họ đã bàn bạc, quyết định tặng tôi căn nhà này để tôi không cảm thấy như một người ở nhờ. Vợ chồng em trai sẽ mua một căn hộ mới trong khu dân cư để chúng tôi tiện chăm sóc lẫn nhau. Em trai còn nói, thu nhập của hai vợ chồng nó ổn định, nên tôi không cần lo lắng về vấn đề tài chính.

Nằm trên giường, tôi suy nghĩ về những gì xảy ra trong 2 tháng qua. Em trai và em dâu luôn lo lắng, chăm sóc cho tôi và con gái, giờ đây lại còn tặng nhà cho tôi.

Nhìn lại, tôi nhận ra mình, với tư cách là một người chị nhưng chẳng làm được gì cho em cả. Càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, tôi không kìm được nước mắt và bật khóc nức nở. Từ giờ trở đi, tôi sẽ quyết tâm trở thành một người chị tốt, để em trai không phải lo lắng, chăm sóc quá nhiều cho tôi nữa.