Gia đình tôi sống ở một vùng quê yên bình, nơi những mảnh đất rộng lớn không chỉ là tài sản mà còn là niềm tự hào của mỗi dòng họ. Bố tôi, một người đàn ông khắc khổ, đã dành cả đời để chăm sóc mảnh đất 1000m2 trồng đầy cây ăn quả và rau màu. Khi tuổi già ập đến, ông bắt đầu nghĩ đến chuyện để lại di sản ấy cho con cháu. Trong di chúc, ông ghi rõ ràng rằng mảnh đất sẽ thuộc về chồng tôi – người con rể duy nhất trong nhà – với điều kiện anh phải chăm sóc ông đến cuối đời.

Ngày bố tôi công bố di chúc, cả nhà ngồi quây quần trong căn phòng khách nhỏ. Chồng tôi, sau một hồi im lặng, bất ngờ lên tiếng: “Con xin từ chối mảnh đất này. Con không muốn nhận trách nhiệm nuôi bố.” Giọng anh lạnh lùng, không chút do dự. Mẹ tôi sững sờ, còn tôi cảm thấy mặt nóng bừng vì xấu hổ. Không khí trong phòng nặng nề như có tảng đá đè lên ngực mọi người. Ai cũng biết mảnh đất ấy giá trị lớn thế nào, vậy mà anh thẳng thừng từ chối chỉ vì không muốn gánh vác trách nhiệm.

Đúng lúc ấy, cậu con trai 8 tuổi của tôi – thằng bé vốn đang ngồi chơi ở góc phòng – ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào bố nó. Giọng nó ngây thơ nhưng rõ ràng: “Vậy sau này bố già, con cũng không cần nuôi bố đúng không?”

Cả nhà giật mình sửng sốt. Chồng tôi quay sang nhìn con, mặt anh tái mét, miệng lắp bắp không thốt nổi lời nào. Nhưng chưa kịp phản ứng, bố tôi – người từ nãy giờ ngồi im như tượng – bất ngờ đứng phắt dậy, đôi tay run rẩy chống gậy. Ông chỉ thẳng vào chồng tôi, giọng nghẹn ngào nhưng đanh thép: “Nếu mày không cần tao, tao cũng không cần mày! Đất này tao sẽ cho thằng bé, chứ không phải kẻ vô ơn như mày!”

Căn phòng bỗng chốc hỗn loạn. Mẹ tôi khóc nấc lên, cố níu tay bố tôi lại, còn chồng tôi đứng như trời trồng, mắt đỏ hoe. Tôi ôm chặt con, tim đập thình thịch, không biết nên vui vì thằng bé được ông yêu thương hay sợ hãi trước cơn giận dữ hiếm thấy của bố. Đêm đó, chồng tôi không ngủ, ngồi ngoài sân nhìn mảnh đất dưới ánh trăng, lặng lẽ lau nước mắt. Sáng hôm sau, anh quỳ trước bố tôi xin lỗi, hứa sẽ chăm sóc ông đến cuối đời. Nhưng bố tôi chỉ lạnh lùng đáp: “Muộn rồi. Tao đã đổi di chúc. Đất này giờ là của cháu tao.”

Mảnh đất vẫn xanh mướt như xưa, nhưng từ đó, mỗi lần nhìn nó, chồng tôi lại cúi đầu, còn con trai tôi thì ngẩng cao, như người chủ thực sự của cả gia đìn