Năm ấy, Tuấn – một người đàn ông 35 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ ven biển miền Trung – là một ngư dân có tiếng gan dạ. Anh không chỉ giỏi nghề đi biển mà còn nổi tiếng với các hiệp hội hiệp sĩ, sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai gặp nạn. Một đêm trăng rằm, khi Tuấn đang trên đường trở về sau chuyến đánh cá, anh nghe thấy tiếng kêu yêu yếu ớt từ phía bờ đá gần.

Tuấn bước chạy đến, phát hiện một cô gái trẻ, khoảng 20 tuổi, đang sóng biển cuốn trôi, mắc kẹt giữa những tảng đá lớn. Cô gái nguy hiểm, quần rách rưới, tay chân đầy vết trầy xước. Không chút do dự, Tuấn lao xuống dòng nước lạnh, bất chấp sóng lớn, kéo cô gái lên bờ biển. Cô gái đã kiệt sức, nhưng Tuấn vẫn chiến đấu sơ cứu, xoa bóp cho cô tỉnh lại.

Khi cô gái mở mắt, cô chỉ đáp: “Cảm ơn anh… Tôi tên là Linh.” Trước khi kịp hỏi thêm, Linh đã yên lặng rời đi, không để lại bất kỳ thông tin nào. Tuấn chỉ nghĩ đó là một công việc tốt và nên làm, nên cũng không bận tâm nhiều. Anh trở về nhà, tiếp tục cuộc sống bình thường của một ngư dân.

Thời gian trôi qua, mười năm sau, Tuấn giờ đã 45 tuổi, vẫn sống độc thân trong căn nhà nhỏ bên bờ biển. Anh không còn đi biển nữa mà mở ra một quán ăn nhỏ, chuyên bán hải sản cho khách du lịch. Cuộc sống của anh bình yên, nhưng trong lòng Tuấn luôn mang một nỗi đau không nguôi – câu chuyện về kẻ thù năm xưa.

Hai mươi năm trước, khi Tuấn còn trẻ, gia đình anh từng bị một kẻ tên là Hùng – một tay đua đam mê tiếng vang trong vùng – hãm hại. Hùng đã lừa cha Tuấn đầu tư vào một phi vụ làm ăn, tạo gia đình Tuấn mất trắng tài sản, cha anh vì ức chế mà qua đời. Tuấn thề sẽ tìm Hùng để trả thù, nhưng Hùng đã biến mất không dấu vết sau công việc, để lại trong lòng Tuấn một mối hận không bao giờ nguôi.

Một ngày nọ, một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng 30 tuổi, bước vào quán ăn của Tuấn. Cô mặc một bộ váy thanh lịch, ánh mắt lên vẻ sang trọng, nhưng ánh mắt cô lại có gì đó rất quen thuộc. Cô cười, nói: “Chú ơi, chú có phải là anh Tuấn, người đã cứu một cô gái ở bãi đá cách đây mười năm không?”

Tuấn tiến, nhìn kỹ người phụ nữ. Anh nhận ra ngay ánh mắt ấy – ánh mắt của cô gái tên Linh mà anh đã yêu năm xưa. “Cô… cô là Linh?” Tuấn hỏi, chạy giọng. Linh gật đầu, nụ cười rạng rỡ: “Đúng rồi ạ. Cháu đã tìm chú minh mười năm để cảm ơn. Nếu không có chú thì cháu đã không còn sống đến ngày hôm nay.”

Linh kể rằng sau khi được Tuấn nghiên cứu, cô đã cố gắng làm lại cuộc đời. Cô học hành chăm chỉ, rồi trở thành thành một doanh nhân thành đạt, chuyên kinh doanh hải sản. Cô luôn muốn tìm Tuấn để trả ơn, và cuối cùng, qua những người dân vùng miền, cô đã tìm được anh. Để cảm ơn, Linh tặng Tuấn một khoản tiền lớn và đề nghị hợp tác mở rộng quán ăn của anh thành một nhà hàng lớn.

Tuấn cảm động trước tấm lòng của Linh, nhưng anh vẫn tò mò về quá khứ của cô. Anh hỏi: “Linh, năm đó tại sao cháu lại gặp nạn ở bãi đá? Cháu là người ở đâu?” Linh ngập ngừng một lúc, rồi thở dài, kể lại câu chuyện của mình.

Linh nói rằng cô là con gái của một người đàn ông tên Hùng, một tay đua từng hoạt động ở vùng này. Mười năm trước, khi cô 20 tuổi, gia đình cô bị kẻ thù truy đuổi vì những món nợ của cha cô. Trong lúc chạy trốn, cô bị ngã xuống biển và trôi dạt đến bãi đá, may mắn được Tuấn cứu sống. Sau đó, cha cô – Hùng – đã qua đời vì bệnh tật, còn Linh thì chuyển đến một thành phố khác, làm lại cuộc đời.

Nghe đến đây, Tuấn như chết lặng. Hùng – cha của Linh – chính là kẻ thù mà anh đã chiến đấu trả thù minh suốt hai mươi năm qua. Anh nhìn Linh, trái tim như bị nhồi. Người con gái mà anh đã yêu, người đang đứng trước mặt anh với ánh mắt biết ơn, lại là con của kẻ đã phá tan gia đình anh.

Tuấn im lặng rất lâu, trong lòng sâu hận thù và nhân hậu. Anh nghĩ về cha mình, về những năm tháng gia đình anh sống ở nghèo khó vì Hùng. Nhưng anh cũng nghĩ về Linh – một cô gái vô tội, không liên quan đến tội lỗi của cha cô. Nếu anh trả thù Linh, anh sẽ nghĩ khác gì Hùng năm xưa, một kẻ tàn ác không ngủ đến đạo lý.

Cuối cùng, Tuấn Hoàn dài, nói: “Linh, chú cảm ơn cháu vì đã tìm thấy chú thích. Nhưng chú không thể nhận món quà này. Chú cũng không thể hợp tác với cháu.” Linh ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao ạ? Cháu đã làm gì sai sao?” Tuấn phong đầu, giọng trầm buồn: “Không phải cháu sai. Nhưng cha cháu… ông ấy là kẻ thù của gia đình chú. Chú không thể quên được những gì ông ấy đã gây ra.”

Linh nhẹ nhàng, nước mắt thảnh thơi. Cô quỳ xuống trước mặt Tuấn, nói: “Chú ơi, cháu xin lỗi. Cháu không biết cha cháu đã làm những điều đó. Cháu chỉ biết rằng chú là ân nhân của cháu, và cháu muốn báo đáp chú. Nếu chú không tha thứ, cháu sẽ sống cả đời trong ân ân.”

Nhìn Linh khóc, Tuấn cảm thấy lòng mình lại. Anh ủng hộ cô dậy dậy, nói: “Chào không có lỗi. Chú không hào hoa. Nhưng chú cần thời gian để quên đi quá khứ. Cháu hãy sống tốt, đó là cách báo đáp tốt nhất cho chú.”

Linh gõ đầu, rời đi trong nước mắt. Tuan đứng nhìn theo bóng tối dần dần, vui lòng vừa thư giãn vừa nặng nề. Anh đã chọn thứ ba, không phải vì Linh, mà vì chính bản thân mình. Anh không muốn sống mãi trong hận thù, để rồi đánh mất đi xin nhân hậu mà anh đã giữ suốt bao năm.

Từ đó, Tuấn tiếp tục cuộc sống bình dị của mình. Dù không hợp tác với Linh, anh vẫn âm thầm theo dõi cô qua những tin tức trên báo cáo. Anh biết Linh đã thành công, và trong lòng anh, anh cảm thấy tự hào vì cô gái mà anh tình năm xưa đã sống một cuộc đời ý nghĩa. Còn mối thù với Hùng, Tuấn quyết định để nó chìm vào dĩ vãng, như những con sóng ngoài khơi xa.