Hà Nội những ngày đầu tháng Ba, trời vẫn còn se lạnh, nhưng cái lạnh chẳng thấm tháp gì so với sự nặng nề trong lòng Trung. Anh vừa bước qua tuổi 40, từng là một nhân viên văn phòng với mức lương ổn định trong một công ty nhỏ ở quận Cầu Giấy. Nhưng rồi công ty cắt giảm nhân sự, và Trung nằm trong danh sách “được nghỉ”. Gần nửa năm trôi qua, anh gửi hồ sơ khắp nơi, từ công ty lớn đến startup, nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu hoặc im lặng. Tuổi tác, kinh nghiệm không còn là lợi thế khi các nhà tuyển dụng giờ đây chỉ muốn những gương mặt trẻ trung, năng động.

Lan, vợ Trung, làm nội trợ đã hơn chục năm, từ ngày sinh đứa con đầu lòng. Hai vợ chồng sống trong một căn hộ chung cư nhỏ ở ngoại thành Hà Nội, tiền thuê nhà, tiền học cho hai đứa con, tiền sinh hoạt cứ đội lên mỗi tháng. Tiền tiết kiệm cạn dần, đến cả việc đi siêu thị cũng phải đắn đo từng món. Một tối, khi bọn trẻ đã ngủ, Lan ngồi bên bàn bếp, nhìn chồng thở dài: “Hay mình về quê anh ạ? Ở đây khổ quá, chẳng trụ nổi nữa.”

Trung im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm. Quê anh ở một vùng trung du cách Hà Nội hơn 200 cây số, nơi bố mẹ để lại căn nhà cấp bốn và mảnh vườn nhỏ. Về đó, ít ra không phải lo tiền thuê nhà, có thể trồng rau, nuôi gà, sống qua ngày. Nhưng anh vẫn chần chừ, phần vì ngại cái cảnh “bỏ phố về quê” mà người ta hay đàm tiếu, phần vì không biết bắt đầu lại từ đâu khi đã quen với nhịp sống thành phố.

“Em nói thật đấy,” Lan tiếp lời, giọng kiên quyết hơn, “mình cứ cố ở đây, đến lúc hết tiền thì khổ cả nhà. Về quê, anh em mình làm lại, con cái cũng được hít thở không khí trong lành, chứ ở đây khói bụi, chật chội, em mệt lắm rồi.” Trung nhìn vợ, thấy đôi mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn ánh lên sự cương nghị. Anh chợt nhận ra, có lẽ Lan đã đúng.

Hôm sau, hai vợ chồng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trung bán đi chiếc xe máy cũ, trả nốt tiền thuê nhà tháng cuối. Họ quyết định không nói với ai ngoài gia đình thân thiết, chỉ lặng lẽ rời đi. Trên chuyến xe khách về quê, Lan nắm tay chồng, khẽ cười: “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, anh nhỉ?” Trung gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dẫu phía trước là một hành trình chẳng dễ dàng, nhưng ít ra, họ còn có nhau, và một mái nhà để trở về.