Hùng và Linh yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Hùng, một chàng trai hiền lành, ít nói, đã bị cuốn hút bởi nụ cười rạng rỡ và tính cách sôi nổi của Linh. Họ gặp nhau trong một buổi học nhóm, rồi từ đó, tình yêu cứ lớn dần qua những lần cùng ôn thi, những buổi cà phê chiều tà, và những đêm dài trò chuyện qua tin nhắn. Hùng luôn tự nhủ, Linh chính là người con gái anh muốn nắm tay đi đến cuối đời.

Mười năm trôi qua, tình yêu của họ không phải lúc nào cũng êm đềm. Có những lúc cãi vã, giận hờn, thậm chí từng chia tay vài tháng vì áp lực công việc và khoảng cách. Nhưng rồi, Hùng luôn là người chủ động làm lành, bởi anh tin rằng mười năm bên nhau không phải là điều dễ dàng, và Linh cũng đáng để anh trân trọng. Cuối cùng, sau bao chờ đợi, anh cầu hôn cô dưới ánh hoàng hôn trên bãi biển, và Linh gật đầu trong nước mắt hạnh phúc.

Đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm áp, với sự chứng kiến của gia đình và bạn bè thân thiết. Hùng cảm thấy như mình đang sống trong giấc mơ. Hai tháng đầu hôn nhân trôi qua như một bản nhạc ngọt ngào – họ cùng nhau trang trí căn nhà nhỏ, cùng nấu những bữa ăn tối, và lên kế hoạch cho tương lai có những đứa trẻ. Hùng nghĩ rằng, sau mười năm yêu nhau, giờ đây anh đã có tất cả.

Nhưng rồi, một buổi tối, khi Linh nói rằng cô phải ở lại công ty làm việc khuya, Hùng vô tình phát hiện ra sự thật. Một tin nhắn lạ lướt qua màn hình điện thoại của Linh để quên trên bàn: “Anh nhớ em, tối nay gặp ở chỗ cũ nhé.” Hùng chết lặng. Anh không muốn tin, nhưng linh cảm mách bảo anh phải tìm hiểu. Đêm đó, anh lặng lẽ đi theo cô, và tận mắt chứng kiến Linh bước vào một quán cà phê, ôm lấy một người đàn ông khác – người mà sau này anh biết là đồng nghiệp mới của cô.

Hùng không làm ầm ĩ, cũng không đối chất ngay lập tức. Anh về nhà, ngồi trong bóng tối, tay cầm chiếc nhẫn cưới mà anh từng đeo cho Linh với tất cả tình yêu của mình. Mười năm yêu nhau, hai tháng làm vợ chồng, vậy mà mọi thứ sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc. Anh tự hỏi, điều gì đã khiến Linh thay đổi? Hay là, cô chưa bao giờ thực sự thuộc về anh?

Sáng hôm sau, Linh trở về với nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hùng nhìn cô, giọng khàn đặc: “Em có gì muốn nói với anh không?” Linh thoáng giật mình, nhưng rồi cô im lặng. Và Hùng hiểu rằng, câu chuyện mười năm của họ, có lẽ đã đến lúc phải chấm dứt.