Khi chồng vừa mất chưa đầy nửa tháng, một đoàn người lạ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà, mang theo số tiền 800 triệu đồng. Giữa lúc tôi còn đang bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, thì chị hàng xóm hớt hải lao vào, cầu xin được “xin lại” số tiền ấy.

Hình ảnh người phụ nữ đặt 800 triệu lên bàn thờ chồng tôi rồi ngồi xuống kể chuyện, mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi như một giấc mộng hãi hùng. Vụ tai nạn kinh hoàng hôm ấy đã cướp đi sinh mạng của chồng tôi. Anh bỏ lại mẹ con tôi với hai đứa trẻ thơ dại, và nỗi đau tưởng chừng không thể nào vượt qua nổi. Nhờ sự hỗ trợ từ gia đình hai bên, tôi gắng gượng tổ chức tang lễ, nhưng trái tim tôi vẫn rã rời, mờ mịt trong nỗi tuyệt vọng.

Thế rồi, vào ngày thứ 15 sau khi anh mất, tiếng gõ cửa vang lên, mở ra một câu chuyện khó tin. Một đoàn người, hơn mười người lạ, tự xưng là đại diện bảo hiểm nhân thọ, đến trao tiền bảo hiểm tử vong của chồng tôi. Tôi ngây người, hoàn toàn không hay biết chồng mình từng mua bảo hiểm. Từ khi anh mất, tôi đã dọn dẹp đồ đạc kỹ lưỡng nhưng không thấy một tờ giấy bảo hiểm nào.

Càng bối rối hơn khi người đại diện hỏi, “Có phải chị Phạm Thị Vi không?” Tôi sững sờ đáp, “Tôi tên Mai, không phải Vi.” Trong phút chốc, sự ngờ vực bủa vây, cho đến khi chị hàng xóm của tôi, người phụ nữ độc thân 45-46 tuổi, vội vã chạy sang, trên tay cầm chứng minh thư và hợp đồng bảo hiểm.

Như tượng đá bên cạnh, tôi lặng người khi sự thật được phơi bày. Chị ta thú nhận rằng nhiều năm trước đã cầu xin chồng tôi cho chị một đứa con để xua đi nỗi cô đơn của tuổi già. Họ lén lút qua lại, hy vọng có thể sinh con, nhưng cuối cùng không thành công. Chị đã dùng toàn bộ số tiền tích góp để mua bảo hiểm nhân thọ, ghi danh hai người là “chị em nuôi.” Và rồi điều không ai ngờ tới đã xảy ra: chồng tôi mất, và bảo hiểm của anh được kích hoạt.

 

 

 

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Trong không gian ngột ngạt, chị hàng xóm lặng lẽ đề nghị tặng lại 400 triệu cho hai đứa con tôi, mỗi đứa làm sổ tiết kiệm 200 triệu. Tôi chết lặng. Lòng đau như cắt khi nghe từng lời, đến khi chị ấn số tiền vào tay tôi rồi lặng lẽ rời đi.

Giờ đây, tôi phải đối diện với lựa chọn đau đớn: chấp nhận số tiền phản bội hay từ chối để giữ lòng tự trọng? Chồng mất rồi, kinh tế gia đình chỉ còn lại tôi chèo chống. Cầm số tiền ấy thì xấu hổ, mà không cầm thì mẹ con tôi sẽ khốn khó. Xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao?