Đêm đã khuya, đồng hồ vừa điểm 1 giờ sáng. Tôi nằm trên chiếc giường êm ái trong căn nhà mà tôi đã dành cả thanh xuân để xây dựng – một nơi mà tôi gọi là “giấc mơ thành hiện thực”. Bốn bức tường vững chãi, ánh đèn vàng dịu nhẹ, và tiếng gió thoảng qua khe cửa sổ mang lại cảm giác yên bình. Nhưng rồi, tất cả vỡ tan trong một khoảnh khắc.
Tiếng đập cửa vang lên, dồn dập, dữ dội, như xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Tôi giật mình ngồi dậy, tim đập thình thịch. “Ai lại đến vào giờ này?” – tôi tự hỏi, nửa tỉnh nửa mê. Chân trần bước xuống sàn gỗ lạnh ngắt, tôi tiến đến cửa, tay run run nắm lấy chốt. Qua khe hở nhỏ, tôi thấy một bóng người lạ mặt, cao gầy, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt trắng dã dưới ánh trăng mờ nhạt.
“Ai đó?” – tôi lên tiếng, giọng lạc đi vì sợ hãi.
“Cô phải nghe tôi nói,” giọng người lạ khàn khàn, gấp gáp, như thể đang chạy trốn điều gì đó. “Căn nhà này… nó không phải của cô. Nó chưa bao giờ là của cô.”
Tôi cau mày, cố gắng hiểu. “Anh nói gì vậy? Đây là nhà tôi, tôi mua nó, tôi sống ở đây!”
Người lạ bật cười, tiếng cười khô khốc khiến tóc gáy tôi dựng đứng. “Cô không hiểu đâu. Người chủ trước… họ chưa bao giờ rời đi. Họ vẫn ở đây, trong từng viên gạch, từng thớ gỗ. Cô có nghe thấy không? Tiếng bước chân trên gác mái? Tiếng thì thầm trong tường?”
Tôi cứng người. Đúng là gần đây, tôi có cảm giác lạ. Những âm thanh không giải thích được vào ban đêm, những cái bóng thoáng qua nơi khóe mắt. Tôi đã tự nhủ đó chỉ là tưởng tượng, là mệt mỏi. Nhưng giờ đây, lời nói của người lạ như một nhát dao đâm thẳng vào sự nghi ngờ đang lớn dần trong tôi.
“Họ chết ở đây,” anh ta tiếp tục, giọng trầm xuống như kể một bí mật kinh hoàng. “Cả gia đình đó. Không ai nói cho cô biết, đúng không? Họ bị giết, ngay trong căn phòng ngủ chính – chỗ cô đang ngủ mỗi đêm. Và cô… cô đã đánh thức họ dậy.”
Tôi muốn đóng sầm cửa lại, muốn hét lên rằng anh ta điên rồi. Nhưng đôi chân tôi như bị đóng băng. Tôi nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ gần đây: tiếng khóc của trẻ con, mùi máu thoảng trong không khí, và cảm giác có ai đó đứng cuối giường nhìn tôi. Tôi đã nghĩ đó chỉ là cơn ác mộng. Nhưng nếu… nếu nó không phải?
Người lạ bước lùi lại, ánh mắt anh ta ánh lên sự thương hại. “Cô nên rời đi. Trước khi họ quyết định giữ cô lại mãi mãi.” Rồi anh ta biến mất vào bóng tối, để lại tôi đứng đó, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, hơi thở dồn dập.
Tôi quay đầu nhìn vào căn nhà. Ánh đèn vàng giờ đây nhấp nháy một cách kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối. Tiếng bước chân trên gác mái lại vang lên, chậm rãi, đều đặn, như đang tiến gần hơn. Căn nhà trong mơ của tôi, nơi tôi từng cảm thấy an toàn nhất, giờ bỗng hóa thành một cơn ác mộng sống động, vây lấy tôi từ mọi phía.
Tôi không biết mình có nên chạy hay không. Nhưng tôi biết một điều: tôi sẽ không bao giờ ngủ yên trong căn nhà này nữa.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load