Đêm đã khuya, đồng hồ vừa điểm 1 giờ sáng. Tôi nằm trên chiếc giường êm ái trong căn nhà mà tôi đã dành cả thanh xuân để xây dựng – một nơi mà tôi gọi là “giấc mơ thành hiện thực”. Bốn bức tường vững chãi, ánh đèn vàng dịu nhẹ, và tiếng gió thoảng qua khe cửa sổ mang lại cảm giác yên bình. Nhưng rồi, tất cả vỡ tan trong một khoảnh khắc.

Tiếng đập cửa vang lên, dồn dập, dữ dội, như xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Tôi giật mình ngồi dậy, tim đập thình thịch. “Ai lại đến vào giờ này?” – tôi tự hỏi, nửa tỉnh nửa mê. Chân trần bước xuống sàn gỗ lạnh ngắt, tôi tiến đến cửa, tay run run nắm lấy chốt. Qua khe hở nhỏ, tôi thấy một bóng người lạ mặt, cao gầy, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi mắt trắng dã dưới ánh trăng mờ nhạt.

“Ai đó?” – tôi lên tiếng, giọng lạc đi vì sợ hãi.

“Cô phải nghe tôi nói,” giọng người lạ khàn khàn, gấp gáp, như thể đang chạy trốn điều gì đó. “Căn nhà này… nó không phải của cô. Nó chưa bao giờ là của cô.”

Tôi cau mày, cố gắng hiểu. “Anh nói gì vậy? Đây là nhà tôi, tôi mua nó, tôi sống ở đây!”

Người lạ bật cười, tiếng cười khô khốc khiến tóc gáy tôi dựng đứng. “Cô không hiểu đâu. Người chủ trước… họ chưa bao giờ rời đi. Họ vẫn ở đây, trong từng viên gạch, từng thớ gỗ. Cô có nghe thấy không? Tiếng bước chân trên gác mái? Tiếng thì thầm trong tường?”

Tôi cứng người. Đúng là gần đây, tôi có cảm giác lạ. Những âm thanh không giải thích được vào ban đêm, những cái bóng thoáng qua nơi khóe mắt. Tôi đã tự nhủ đó chỉ là tưởng tượng, là mệt mỏi. Nhưng giờ đây, lời nói của người lạ như một nhát dao đâm thẳng vào sự nghi ngờ đang lớn dần trong tôi.

“Họ chết ở đây,” anh ta tiếp tục, giọng trầm xuống như kể một bí mật kinh hoàng. “Cả gia đình đó. Không ai nói cho cô biết, đúng không? Họ bị giết, ngay trong căn phòng ngủ chính – chỗ cô đang ngủ mỗi đêm. Và cô… cô đã đánh thức họ dậy.”

Tôi muốn đóng sầm cửa lại, muốn hét lên rằng anh ta điên rồi. Nhưng đôi chân tôi như bị đóng băng. Tôi nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ gần đây: tiếng khóc của trẻ con, mùi máu thoảng trong không khí, và cảm giác có ai đó đứng cuối giường nhìn tôi. Tôi đã nghĩ đó chỉ là cơn ác mộng. Nhưng nếu… nếu nó không phải?

Người lạ bước lùi lại, ánh mắt anh ta ánh lên sự thương hại. “Cô nên rời đi. Trước khi họ quyết định giữ cô lại mãi mãi.” Rồi anh ta biến mất vào bóng tối, để lại tôi đứng đó, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, hơi thở dồn dập.

Tôi quay đầu nhìn vào căn nhà. Ánh đèn vàng giờ đây nhấp nháy một cách kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối. Tiếng bước chân trên gác mái lại vang lên, chậm rãi, đều đặn, như đang tiến gần hơn. Căn nhà trong mơ của tôi, nơi tôi từng cảm thấy an toàn nhất, giờ bỗng hóa thành một cơn ác mộng sống động, vây lấy tôi từ mọi phía.

Tôi không biết mình có nên chạy hay không. Nhưng tôi biết một điều: tôi sẽ không bao giờ ngủ yên trong căn nhà này nữa.