Ánh mắt bà như xoáy sâu vào chiếc túi xách của tôi, đôi mắt lạnh lùng đầy toan tính, khiến không khí giữa chúng tôi như ngưng lại trong sự dè bỉu.

Ngay từ khi bước chân vào nhà bạn trai, tôi đã thấy cánh cửa tương lai đang khép dần lại bởi một câu nói tưởng chừng vô tình nhưng lại sắc bén như dao cạo của mẹ anh - Hình 1

Ảnh minh họa.

Chiếc túi xách vài chục triệu đồng – tài sản tôi tự kiếm được nhờ nỗ lực của bản thân – bỗng chốc trở thành minh chứng cho điều gì đó sai trái trong mắt bà. Có lẽ, đối với một người như bà, cô gái tỉnh lẻ như tôi chỉ có thể phó mặc vào tiề.n bạc của người yêu mà thôi. Trong một tích tắc, tôi đã tự hỏi liệu có phải việc gặp mặt này là sai lầm, nhưng lập tức tự trấn an mình. Tôi không hổ thẹn về xuất thân của mình, và càng không có gì phải xấu hổ khi tự tay xây dựng cuộc sống ổn định, sống sung túc mà vẫn chu cấp được cho bố mẹ nơi quê nhà.

Tôi gặp Phong trong một chuyến công tác ở Pháp, và từ những buổi trò chuyện thân mật nơi đất khách, chúng tôi dần trở nên thân thiết. Khi trở về Việt Nam, tình cảm của chúng tôi cũng lớn dần theo mỗi lần gặp gỡ. Để rồi một ngày, khi Phong bất ngờ tỏ tình, tôi ngỡ ngàng nhận ra, trái tim mình đã có chỗ dành cho anh. Qua những lần trò chuyện, tôi biết rằng dù Phong xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng anh luôn nỗ lực làm việc vì đam mê của mình, không muốn chỉ đơn giản đi theo con đường bố mẹ đã sắp đặt. Chính điều đó làm tôi thêm tin tưởng và trân trọng người đàn ông này.

Nhưng hôm nay, sự tin tưởng ấy bỗng trở thành gánh nặng khi đối diện với người phụ nữ quyền lực và giàu có mà tôi sắp gọi là “mẹ chồng”. Buổi gặp mặt tưởng chừng sẽ diễn ra bình lặng bỗng chốc căng thẳng chỉ vì một chiếc túi. Tôi có cảm giác mình đang phải tham gia vào một cuộc kiểm tra ngầm, mà câu hỏi duy nhất là: tôi có xứng đáng bước chân vào gia đình này hay không?

Khi bà cất giọng đầy châm chọc, Phong lập tức phản ứng, trách mẹ vì thái độ thiếu lịch sự. Nhưng bà không hề nao núng, tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Không thể để bà xe.m thườn.g mình mãi được. Tôi thẳng lưng, hít một hơi sâu rồi mỉm cười lạnh nhạt, nhìn thẳng vào mắt bà và đáp trả: “Bác à, đây chỉ là một chiếc túi vài chục triệu, chẳng đáng gì so với những điều lớn lao trong cuộc đời. Cháu không cần phải ‘mồi chài’ ai để có nó. Nếu anh Phong dễ dụ như vậy, có lẽ bác cũng chẳng phải lo lắng đến mức này đâu ạ.”

Câu nói của tôi khiến bầu không khí như lắng lại, lạnh lẽo nhưng cũng đầy kiên quyết. Bà không đáp, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khó lường, nhưng từ đầu đến cuối buổi gặp mặt, bà không còn tỏ ra co.i thườn.g tôi như trước. Phong nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định như một lời khẳng định: anh sẽ luôn đứng về phía tôi, bảo vệ tôi trước mọi rào cản.

Buổi ra mắt khép lại trong im lặng. Tôi không chắc liệu mình có thể lấy lòng bà trong tương lai hay không, nhưng chí ít tôi biết mình đã khẳng định được giá trị của bản thân, và rằng bên cạnh tôi, có một người đàn ông sẵn lòng bảo vệ tôi đến cùng.