Sau ba năm làm dâu, tôi luôn có cảm giác mẹ chồng không ưa mình.
Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.


Tôi và mẹ chồng sống chung suốt ba năm qua, mỗi ngày đều đối mặt với những khác biệt giữa hai thế hệ. Mặc dù chưa bao giờ xảy ra cãi vã to tiếng, nhưng những mâu thuẫn âm ỉ vẫn luôn hiện hữu. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng, chính sự khéo léo của chồng tôi đã giúp duy trì hòa khí giữa chúng tôi. Mỗi khi có vấn đề, anh luôn là người đứng ra hòa giải, giúp tôi và mẹ chồng nhận ra lỗi lầm của mình.

Một buổi chiều, tôi đến tiệm gội đầu. Ngồi đợi ngoài quầy, tôi bất ngờ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc. Giọng của mẹ chồng tôi đang nói chuyện với nhân viên: “Mấy hôm trước cô biết con trai cô ngoại tình, giận quá. Vợ đẹp, con khôn mà lại không biết giữ. Lúc đó tôi cũng phải can thiệp, cô ạ.”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng tôi vẫn cố ngồi yên lắng nghe. Và rồi sự thật dần hé mở khiến tôi không thể tin vào tai mình: Mẹ chồng tôi đã biết chuyện chồng tôi ngoại tình, bà không chỉ đến gặp người phụ nữ kia mà còn “dằn mặt” cô ta. Mẹ chồng nói một câu khiến tôi không thể quên: “Con dâu tôi không hoàn hảo, nhưng tôi chỉ có thể chấp nhận nó. Còn nếu con trai tôi phản bội gia đình, tôi đảm bảo nó chẳng có lấy một xu nào từ tôi.”

Bà kể lại đã ép chồng tôi thề sẽ không bao giờ quay lại với người phụ nữ kia nữa. Chỉ nghe thôi mà lòng tôi như bị xé nát. Nhưng không biết nên vui mừng vì mẹ chồng đứng về phía tôi, hay đau đớn vì chính người đàn ông tôi yêu đã phản bội tôi?

 

Khi mẹ chồng gội đầu xong, tôi nhìn thấy bà đi ra ngoài. Bà ngạc nhiên hỏi tôi: “Em ngồi đây từ khi nào?” Tôi không kìm được nước mắt, kể lại cho bà nghe hết những gì tôi đã nghe được. Lúc ấy, mẹ chồng vỗ vai tôi, an ủi: “Chuyện xảy ra chỉ hơn một tháng, tôi đã biết rồi. Đừng lo, chúng chưa làm gì quá mức. Tôi đã ép thằng cu đó phải thề không qua lại với cô ta nữa.”

Dù vậy, tôi không thể ngừng suy nghĩ. Cả đêm hôm đó, tôi thức trắng, tâm trí rối bời. Mẹ chồng đã can thiệp và giúp tôi giữ được gia đình, nhưng tôi không biết nên làm gì tiếp theo. Liệu tôi có nên làm ầm lên, để cho chồng biết rằng tôi đã biết chuyện? Nhưng nếu như vậy, liệu anh ấy có càng thêm chán nản, rồi sẽ đi ngoại tình lần nữa? Còn nếu tôi im lặng, sẽ chẳng khác nào chấp nhận sống trong nỗi đau, nuốt đắng cay vào lòng.

Mọi người ơi, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.