Cứ tưởng sẽ chẳng có gì xảy ra, nào ngờ 3 phút sau lại thấy căn phòng đó có tiếng mở cửa. Chưa kịp hét lên thì cô đã bị kéo luôn vào trong căn phòng đó.

Tốt nghiệp cấp 3 vì gia đình không đủ điều kiện cho Chi học lên đại học nên cô quyết định lên thành phố kiếm việc làm phụ giúp bố mẹ nuôi em. Ngày Chi khăn gói lên thành phố thì mẹ Chi khóc hết nước mắt.

– Hay thôi đừng đi con ạ. Ở quê lấy tấm chồng rồi an phận đi.

– Con không muốn lấy chồng. Lấy chồng sớm khổ lắm…mẹ cứ để con đi làm.

Ngày đầu lên thành phố Chi khó khăn lắm mới xin vào làm được rửa bát cho một nhà hàng, thế nhưng chỉ sau 3 tháng cô bị đuổi vì lỡ làm đổ thức ăn vào người khách. Cứ tưởng phải về quê làm ruộng thì may mắn thay lúc đó Chi xin vào làm được giúp việc cho một gia đình giàu có với mức lương 6 triệu/tháng. Với mức lương đó thì Chi vui lắm vì cô nghĩ làm ô sin vừa được ở trong nhà chủ nên không mất khoản thuê trọ.

Bà chủ của Chi giàu có nên cô nghĩ nếu làm tốt kiểu gì được thưởng thêm. Ngày đầu bà chủ dặn Chi làm những công việc giặt giũ dọn dẹp rồi bà tuyên bố.
Quá đói nên lỡ ăn đồ cúng trên bàn thờ, cô giúp việc kinh hãi khi gặp bóng đen lù lù từ phía sau kéo vào phòng - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
– Nếu đói thì cháu có thể ăn mọi thứ trong tủ lạnh. Nhưng cấm cháu không được ăn những thứ trên bàn thờ. Nghe rõ chưa?

– Cháu hiểu rồi ạ.

– Tốt lắm. Nhớ là có tiếng động phát ra từ phòng gần bàn thờ cháu cũng không được bận tâm nhé.

Nghe bà chủ nói câu đó thì Chi thấy tò mò lắm vì cô thật sự không hiểu rốt cuộc những thứ trên bàn thờ có gì mà bà chủ cấm mình ăn như thế. Thế nhưng không muốn lại bị mất việc nên Chi nghe theo lời bà chủ dặn. Cứ thế ròng rã suốt 2 tháng làm việc ở nhà bà chủ giàu có Chi được lòng bà chủ vô cùng.

Thế rồi cho đến một ngày thì hôm đó bà chủ đi vắng, Chi dọn dẹp nhà cửa mệt quá. Lúc đi qua phòng thờ đói quá nhìn lên thấy toàn là bánh bình thường nên Chi liều mình mở gói bánh ra ăn. Cứ tưởng sẽ chẳng có gì xảy ra, nào ngờ 3 phút sau Chi thấy căn phòng đó có tiếng mở cửa. Chưa kịp hét lên thì cô đã bị kéo luôn vào trong căn phòng đó. Quá hoảng sợ Chi hét lên.

– Ma…ma…xin tha cho tôi. Tôi chỉ lỡ ăn một chiếc bánh thôi…Đừng làm hại tôi.

– Em đang nói gì vậy? Bình tĩnh lại đi Chi.

Nghe có người gọi tên mình Chi mới mở mắt ra thì choáng váng khi đó là một người đàn ông, anh ta đang ngồi trên chiếc xe lăn.

– Anh…anh là ai? Sao biết tên tôi.

– Anh là cậu chủ trong nhà này thì tất nhiên là anh biết em rồi.

– Hóa ra căn phòng nằm gần bàn thờ này là anh ở sao? Chả trách bà chủ cấm em không được lại gần.

– Vì anh bị liệt nên mẹ anh sợ người ngoài nhìn thấy sẽ khó chịu nên mới cấm. Anh cũng không muốn tiếp xúc ra ngoài, hàng ngày anh vẫn quan sát em qua khe cửa kia. Và anh thích em từ ngày đầu tiên.

Chi đỏ mắt trước lời nói của cậu chủ, cô không nói gì chỉ biết từ ngày đó thì Chi thường xuyên vào phòng nói chuyện với cậu chủ. Cô cũng đưa anh ra ngoài đi dạo để tinh thần tốt hơn, có lẽ Chi nghĩ mình cũng có tình cảm với cậu chủ…chỉ chờ thêm thời gian nữa thưa chuyện với bà chủ mà thôi.