Bà Hạnh ngồi thẫn thờ bên bàn thờ, ánh mắt hướng về di ảnh của con trai – Thành, người đã ra đi trong một vụ tai nạn giao thông cách đây đúng hai năm. Hôm nay là ngày giỗ của Thành, không khí trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội nặng nề, u ám. Hương khói nghi ngút, tiếng kinh Phật vang lên từ chiếc loa nhỏ, nhưng lòng bà Hạnh vẫn không thể nguôi ngoai nỗi đau mất con.

Lan, con dâu của bà, bước vào với dáng vẻ chậm rãi. Cô mặc một chiếc áo dài trắng, tay ôm bụng bầu đã khá lớn. Nhìn thấy Lan, bà Hạnh bất giác cau mày. Hai năm nay, Lan vẫn ở lại căn nhà này, không đi bước nữa, luôn tỏ ra là một người con dâu hiếu thảo. Nhưng hôm nay, khi Lan vừa mở lời, bà Hạnh cảm thấy như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

“Mẹ ơi, con… con có thai được ba tháng rồi,” Lan nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng.

Bà Hạnh sững người, đôi tay đang lần tràng hạt khựng lại. “Cái gì? Con nói sao? Thai ba tháng?” Bà nhìn chằm chằm vào Lan, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Thành mất đã hai năm, làm sao con có thai được? Con… con nói thật với mẹ đi, chuyện này là thế nào?”

Lan cúi mặt, đôi tay siết chặt vào nhau, giọng run run: “Mẹ, con… con xin lỗi. Con không dám nói sớm vì sợ mẹ không chịu được. Nhưng con thề, con không làm gì có lỗi với anh Thành cả.”

Bà Hạnh đứng bật dậy, giọng nói gay gắt: “Không làm gì có lỗi? Vậy cái thai này từ đâu mà có? Con nghĩ mẹ là đứa trẻ lên ba mà dễ dàng tin mấy lời này sao? Con nói đi, có phải con đã…” Bà không thể nói tiếp, cổ họng nghẹn lại, nước mắt chực trào ra.

Lan quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên gò má: “Mẹ, con xin mẹ hãy nghe con giải thích. Con biết chuyện này khó tin, nhưng xin mẹ hãy tin con. Con chưa từng phản bội anh Thành, cũng chưa từng nghĩ đến ai khác. Cái thai này… nó là của anh Thành.”

Bà Hạnh sững sờ, cảm giác như cả thế giới quanh bà đang sụp đổ. “Con nói cái gì? Của Thành? Làm sao có thể? Thành mất đã hai năm rồi, con điên rồi sao mà nói thế?”

Lan ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn kiên định: “Mẹ, trước khi anh Thành mất, anh ấy có để lại một mẫu tinh trùng ở bệnh viện. Anh ấy từng nói với con rằng nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, anh ấy muốn con có một đứa con để không cô đơn. Con đã đấu tranh rất lâu, nhưng cuối cùng, con quyết định thực hiện di nguyện của anh ấy. Con đã làm thụ tinh nhân tạo, và… cái thai này chính là con của anh Thành.”

Bà Hạnh đứng lặng người, đôi chân run rẩy đến mức phải vịn vào bàn thờ để không ngã khuỵu. Bà không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Trong suốt hai năm qua, bà luôn nghĩ rằng Lan chỉ đang cố gắng an ủi bà, nhưng không ngờ, cô đã âm thầm thực hiện một điều kỳ diệu như vậy.

“Con… con nói thật chứ?” Giọng bà Hạnh vỡ òa, nước mắt tuôn rơi. “Con không lừa mẹ chứ, Lan?”

Lan gật đầu, lấy từ trong túi ra một tập giấy tờ từ bệnh viện, đưa cho bà Hạnh. Đó là những giấy tờ chứng minh cô đã thực hiện thụ tinh nhân tạo, và nguồn tinh trùng chính là của Thành, được lưu trữ trước khi anh qua đời.

Bà Hạnh ngồi sụp xuống, ôm lấy Lan, khóc nức nở: “Mẹ xin lỗi con… Mẹ đã nghi ngờ con, mẹ đã nghĩ sai về con… Con đã phải chịu đựng một mình như thế, mẹ thật tệ… Cảm ơn con, cảm ơn con đã cho mẹ thêm một đứa cháu, cho Thành có cơ hội để lại máu mủ trên đời này.”

Lan cũng ôm chặt lấy mẹ chồng, hai người phụ nữ cùng khóc trong niềm đau và hạnh phúc lẫn lộn. Trên bàn thờ, di ảnh của Thành như đang mỉm cười, chứng kiến khoảnh khắc gia đình nhỏ ấy tìm lại được ánh sáng sau những ngày u tối.

Từ đó, bà Hạnh không còn nghi ngờ Lan nữa. Bà dành cả tình yêu thương để chăm sóc con dâu và đứa cháu sắp chào đời – một món quà vô giá mà con trai bà để lại. Căn nhà nhỏ từng đầy ắp nỗi buồn giờ đây lại vang lên những tiếng cười, chờ đón một sinh linh mới.