Minh về đến nhà sau một ngày dài làm việc, mệt mỏi rã rời. Tiếng xe máy vừa tắt, anh đã nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ trong bếp. Lạ thật, giọng Hương – vợ anh – xen lẫn với một giọng đàn ông trầm trầm, không phải của ai xa lạ, mà là của Tuấn, hàng xóm sát vách. Minh nhíu mày, bước nhanh qua ngưỡng cửa.
Cảnh tượng trong bếp khiến máu trong người anh nóng lên: Hương đứng cạnh bếp, tay cầm muôi, cười tươi với Tuấn, người đang ngồi chễm chệ trên ghế, tay bóc một quả cam. Mùi thơm của món canh Minh thích nhất thoảng qua, nhưng giờ đây nó chỉ khiến anh thấy nghẹn. Không kịp suy nghĩ, Minh xông vào, giọng gằn từng chữ:
“Tuấn, mày ngồi đây ăn cam, để vợ tao hầu mày nấu cơm, tưởng nhà này là nhà mày à?”
Không khí trong bếp lập tức đặc quánh. Hương quay lại, mặt tái đi, muôi trên tay rơi “cạch” xuống sàn. Tuấn đứng bật dậy, đôi mắt tối sầm, tay siết chặt quả cam đến mức nước ép chảy qua kẽ ngón tay. “Mày nói cái gì đấy, Minh? Tao với Hương không làm gì sai, mày đừng có mà quá đáng!” – Tuấn gầm lên, bước tới một bước.
Minh không nhịn được nữa, anh lao tới, nắm cổ áo Tuấn, hai người đàn ông lực lưỡng chỉ cách nhau vài hơi thở. Hương hét lên, lao vào giữa can ngăn, nước mắt lăn dài: “Anh Minh, anh bình tĩnh! Anh hiểu lầm rồi! Nghe em giải thích đã!”
Minh thở hổn hển, buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn tóe lửa. Hương run rẩy kể, giọng nghẹn ngào: “Hôm nay mẹ anh bị ngã, em gọi anh không được, em nhờ anh Tuấn chở mẹ đi viện. Anh ấy vừa về, em nấu canh để cảm ơn thôi… Anh không tin thì gọi mẹ mà hỏi!”
Minh sững người, tay chân bỗng chùng xuống. Anh nhớ ra điện thoại mình hết pin từ trưa, không kiểm tra được. Tuấn hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi, nhưng trước khi bước ra cửa, anh ta dừng lại, giọng trầm như đè nén: “Tao không phải loại người mày nghĩ đâu, Minh. Nhưng mày nên tin vợ mày hơn.”
Căn bếp trở lại im lặng, chỉ còn tiếng tí tách của nồi canh trên bếp. Hương ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc. Minh đứng đó, lòng ngập tràn day dứt. Anh đã suýt đánh người cứu mẹ mình chỉ vì ghen tuông mù quáng. Anh quỳ xuống bên Hương, định xin lỗi, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì chuông điện thoại reo.
Là mẹ anh gọi. Giọng bà yếu ớt qua loa: “Minh à, mẹ ổn rồi, nhờ thằng Tuấn đấy. Nhưng bác sĩ bảo mẹ có khối u trong đầu, phải mổ gấp. Con… con về viện với mẹ đi.”
Minh buông điện thoại, tay run rẩy. Hương ngước lên, mắt đỏ hoe, không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh. Lúc này, anh mới nhận ra, điều anh suýt mất không phải là Hương, mà là cả một bầu trời yêu thương anh chưa kịp trân trọng.
News
Mở mắt thấy tin vui: Từ nay, NLĐ si:nh con thứ 2 được nghỉ thêm 7 tháng
Theo số liệu thống kê, hiện có tới 21/63 tỉnh, thành phố của Việt Nam có mức sinh thấp, đa số là những tỉnh nằm ở vùng kinh tế trọng điểm khu vực phía Nam, đô thị hóa cao, tăng…
Chu Thanh Huyền kinh doanh gì
Thời gian gần đây, Chu Thanh Huyền, vợ Quang Hải liên tục vướng lùm xùm về quảng cáo sản phẩm. Chu Thanh Huyền làm nghề kinh doanh mỹ phẩm online. Dù không tham gia showbiz hay các hoạt động nghệ…
Tính bỏ 600 triệu xây mới nhà cho bố, nào ngờ chị dâu đưa ra 1 tờ giấy x:ét ng:hiệ:m khiến tôi từ bỏ ý định
Bố tôi mấy tháng nay cứ than thở, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được. Ông bảo cái nhà cũ này rung rung mỗi khi xe tải chạy qua, tường nứt toác, mái dột, cứ như sắp sập đến…
Mẹ vợ chỉ pha trà nguội, chẳng bao giờ thấy bánh kẹo hay hoa quả, chắc do bà c:oi thư::ờng nhà tôi ng:hè:o
Tôi chưa bao giờ hiểu nổi mẹ vợ. Bà là cán bộ về hưu, lương hưu mỗi tháng 40 triệu – con số mà tôi, một anh nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng, chỉ dám mơ. Nhà…
Mặt chồng tôi tái mét, đôi mắt mở to đầy ki:nh ngạc: “Cái… cái gì thế này?”
Tôi gặp anh Hùng trong một lần họp cổ đông công ty. Anh hơn tôi 12 tuổi, 38 còn tôi mới 26, vừa tốt nghiệp thạc sĩ và bắt đầu làm việc ở phòng kế hoạch. Anh là giám đốc,…
Vào ngày cưới cách đây 3 năm, mẹ đẻ cho tôi 4 chiếc nhẫn, mỗi chiếc 3 chỉ, bà dặn “Con giữ cẩn thận, sau này khó khăn còn có cái mà dùng”
Ngày cưới tôi, mẹ đẻ gọi tôi vào phòng riêng, đặt vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ xinh xắn. Bên trong là hai chiếc vòng vàng óng ánh, mỗi chiếc nặng chừng 5 chỉ. Mẹ cười hiền, bảo: “Đây…
End of content
No more pages to load