Sáng hôm ấy, tôi tỉnh dậy trong tiếng hét của mẹ. Đồng hồ chỉ 7:35, muộn mất 5 phút so với giờ đón em ở trường mẫu giáo. Đầu óc tôi còn mụ mị vì giấc mơ dang dở, nhưng chưa kịp ngồi dậy, cửa phòng đã bật tung. Mẹ đứng đó, tay cầm xô nước vừa lau nhà, đôi mắt đỏ ngầu như lửa. “Mày ngủ cho đã rồi để em mày đứng bơ vơ ngoài cổng trường hả?” – mẹ gầm lên, giọng vỡ òa vì tức giận.

Dù cây lau nhà có bẩn đến đâu, chỉ cần nhúng trong nước này là sạch | Tin tức Online

Tôi chưa kịp mở miệng thanh minh thì cái xô đã nghiêng xuống. Nước bẩn, lạnh buốt, trộn lẫn mùi dầu lau sàn và bụi đất, giội thẳng lên đầu tôi. Nó chảy qua mắt, qua miệng, thấm đẫm áo ngủ, khiến tôi co rúm người vì lạnh và nhục nhã. “Dậy ngay! Đi đón em mày đi!” – mẹ quát, rồi quay lưng bỏ ra ngoài, để lại tôi ngồi đó, ướt sũng, run rẩy.

Tôi vội vàng thay đồ, lao ra khỏi nhà, đầu vẫn nặng trĩu mùi nước bẩn. Trên đường đến trường em, tôi không dám nhìn ai, chỉ cúi gằm mặt, bước chân vội vã. Đến cổng trường, tôi thấy em đứng đó, một mình, tay ôm cặp, mắt đỏ hoe vì khóc. “Sao anh không đến sớm? Cô bảo anh không đến thì em phải tự về!” – giọng em líu lo nhưng đầy oán trách. Tôi nắm tay em, xin lỗi rối rít, lòng áy náy như dao cứa.

Về đến nhà, mẹ đã bình tĩnh hơn, nhưng không ai nhắc lại chuyện cái xô nước. Tôi lặng lẽ lên phòng, tắm rửa, cố xóa đi mùi hôi hám bám trên tóc. Đêm đó, tôi nằm mơ. Trong giấc mơ, tôi lại thấy mẹ cầm xô nước, nhưng lần này không phải nước lau nhà – mà là một thứ chất lỏng đỏ tươi, tanh nồng. Mẹ nghiêng xô, đổ xuống đầu tôi, cười khằng khặc. Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ, không dám để đồng hồ reo thêm lần nào. Xuống bếp, tôi thấy mẹ đang lau sàn, xô nước đặt cạnh chân. Bà ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười hiền lành: “Dậy sớm thế? Tốt lắm.” Nhưng khi mẹ cúi xuống nhấc xô nước, tôi chợt nhận ra – nước trong xô không còn trong veo như mọi ngày. Nó đục ngầu, phảng phất mùi tanh, và dưới ánh đèn bếp, tôi thoáng thấy một vệt đỏ loang lổ lẫn trong đó. Tôi đứng sững, cổ họng khô khốc, không dám hỏi gì, chỉ biết rằng từ hôm ấy, mỗi lần nhìn thấy mẹ cầm xô, tôi lại nghe tiếng cười khằng khặc từ giấc mơ vang lên trong đầu.

Tôi nghĩ bạn muốn nói “viết tiếp đi”, phải không? Nếu đúng vậy, tôi sẽ tiếp tục câu chuyện từ đoạn trước, mở rộng thêm và giữ cái kết ám ảnh như yêu cầu. Dưới đây là phần tiếp theo:

Từ hôm đó, tôi không còn dám ngủ nướng nữa. Mỗi sáng, tôi bật dậy trước cả tiếng đồng hồ, kiểm tra giờ liên tục như một kẻ bị ám ảnh. Nhưng cái mùi tanh từ giấc mơ, cái vệt đỏ loang trong xô nước mẹ cầm, nó không rời khỏi đầu tôi. Tôi bắt đầu để ý những điều nhỏ nhặt. Mẹ vẫn lau nhà mỗi ngày, vẫn dùng cái xô cũ kỹ ấy, nhưng nước trong xô không bao giờ trong nữa. Lúc nào cũng đục, lúc nào cũng có thứ gì đó lợn cợn bên dưới, dù tôi không dám nhìn kỹ.

Một hôm, tôi lấy hết can đảm, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao nước lau nhà dạo này lạ thế?” Mẹ dừng tay, cây chổi còn nhỏ nước trong tay khựng lại. Bà quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, không một chút ngạc nhiên. “Lạ gì đâu mà lạ. Nước máy thôi,” mẹ nói, giọng đều đều như không có thật. Nhưng tôi biết mẹ đang giấu gì đó. Tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi quay đi, cảm giác như có ai đang thở vào gáy mình.

Đêm đó, tôi lại mơ. Lần này, tôi thấy mình đứng trong bếp, dưới ánh đèn vàng vọt. Mẹ không có ở đó, nhưng cái xô thì có, đặt giữa sàn nhà, đầy ắp thứ chất lỏng đỏ. Tôi bước đến gần, không muốn nhưng chân cứ tự động di chuyển. Nhìn xuống, tôi thấy mặt mình phản chiếu trong xô – không phải nước, không phải máu, mà là một thứ gì đó đặc quánh, như nhựa cây pha lẫn thịt sống. Rồi từ dưới đáy xô, một bàn tay trồi lên, nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh. Tôi hét lên, vùng vẫy, nhưng tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên sàn phòng, tay chân lạnh ngắt, cổ tay đỏ ửng như vừa bị siết chặt.

Sáng hôm sau, tôi quyết định phải tìm hiểu. Chờ mẹ ra chợ, tôi lẻn xuống bếp, mở nắp thùng rác. Bên trong, lẫn giữa vỏ rau củ và túi nylon, tôi thấy một thứ khiến tim tôi ngừng đập – một mẩu khăn lau nhà, rách nát, thấm đẫm vệt đỏ sẫm, khô lại thành từng cục. Tôi run rẩy nhặt nó lên, ngửi thử, và mùi tanh nồng từ giấc mơ ùa về. Đúng lúc ấy, cửa nhà bật mở. Mẹ về sớm. Tôi vội giấu mẩu khăn vào túi, giả vờ đang rửa bát. Mẹ bước vào, tay xách túi rau, nhưng mắt bà dán chặt vào tôi, như biết hết mọi chuyện.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Nằm trên giường, tôi nghe thấy tiếng động lạ dưới bếp – tiếng nước chảy, tiếng xô nhựa va vào sàn. Tôi hé cửa phòng, nhìn xuống cầu thang. Dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ, tôi thấy mẹ đứng đó, tay cầm xô, đổ thứ gì đó đỏ tươi xuống sàn, rồi dùng khăn lau đều, miệng lẩm bẩm gì đó tôi không nghe rõ. Nhưng khi mẹ ngẩng lên, tôi thề rằng đôi mắt bà không còn là của con người – đen kịt, trống rỗng, như hai hố sâu hút lấy tôi.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, thấy mẹ đã đi làm. Trên bàn bếp, cái xô được rửa sạch sẽ, không một vết bẩn. Nhưng khi tôi bước ra sân, tôi thấy em mình đang chơi, tay cầm một mẩu khăn nhỏ, đỏ loang lổ. “Anh ơi, mẹ bảo cái này là nước màu để lau nhà cho sạch,” em ngây thơ nói, rồi cười khúc khích. Tôi nhìn em, nhìn mẩu khăn, rồi nhìn xuống đôi tay mình – không biết từ bao giờ, móng tay tôi đã bắt đầu ngả màu đỏ, như thấm dần thứ gì đó tôi không thể rửa sạch.