Hưng ngồi lặng lẽ trong góc quán cà phê quen thuộc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đường phố tấp nập. Anh vừa kết thúc một buổi hẹn hò với Linh – cô bạn gái tài giỏi, xinh đẹp và giàu có của mình.

Linh hơn anh hai tuổi, là trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn lớn, trong khi anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường với mức lương đủ sống. Họ quen nhau trong một lần công ty tổ chức hội thảo, Linh bị thu hút bởi sự chân thành, hài hước của Hưng, còn anh lại chẳng thể rời mắt khỏi sự thông minh và phong thái tự tin của cô.

Ban đầu, Hưng rất hạnh phúc khi có Linh bên cạnh, nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy tự ti. Những buổi hẹn hò ở nhà hàng sang trọng, những món quà đắt tiền mà Linh tặng khiến anh có cảm giác mình quá nhỏ bé. Hôm nay cũng vậy, Linh đưa anh đến một nhà hàng Pháp mà chỉ nhìn thực đơn thôi, Hưng đã toát mồ hôi hột. Anh lúng túng với bộ dao nĩa cầu kỳ, cảm thấy lạc lõng giữa những doanh nhân trò chuyện bằng tiếng Anh trôi chảy.

Khi thanh toán, Linh nhẹ nhàng rút thẻ ra trước, như một thói quen. Hưng biết cô không có ý coi thường anh, nhưng lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Anh muốn là người che chở, lo lắng cho Linh, chứ không phải để cô lúc nào cũng là người chủ động.

Tối hôm đó, anh về nhà, trằn trọc mãi không ngủ được. Anh yêu Linh, nhưng sự chênh lệch giữa hai người ngày càng rõ ràng. “Liệu cô ấy có thấy mình quá tầm thường không?” – suy nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh.

Rồi một ngày, Hưng quyết định hẹn Linh ra công viên, nơi lần đầu họ gặp nhau. Nhìn cô trong bộ váy thanh lịch, gương mặt rạng rỡ, Hưng càng thêm do dự.

“Linh à, anh nghĩ… chúng ta không hợp nhau.”

Linh sững sờ, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.

“Anh nói gì vậy?”

“Anh không muốn lúc nào em cũng phải lo lắng cho anh. Anh thấy mình kém cỏi quá. Anh không thể cho em những thứ em xứng đáng có…”

Hưng ngồi lặng lẽ trong góc quán cà phê quen thuộc, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đường phố tấp nập. Anh vừa kết thúc một buổi hẹn hò với Linh – cô bạn gái tài giỏi, xinh đẹp và giàu có của mình.

Linh hơn anh hai tuổi, là trưởng phòng kinh doanh của một tập đoàn lớn, trong khi anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường với mức lương đủ sống. Họ quen nhau trong một lần công ty tổ chức hội thảo, Linh bị thu hút bởi sự chân thành, hài hước của Hưng, còn anh lại chẳng thể rời mắt khỏi sự thông minh và phong thái tự tin của cô.

Ban đầu, Hưng rất hạnh phúc khi có Linh bên cạnh, nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy tự ti. Những buổi hẹn hò ở nhà hàng sang trọng, những món quà đắt tiền mà Linh tặng khiến anh có cảm giác mình quá nhỏ bé. Hôm nay cũng vậy, Linh đưa anh đến một nhà hàng Pháp mà chỉ nhìn thực đơn thôi, Hưng đã toát mồ hôi hột. Anh lúng túng với bộ dao nĩa cầu kỳ, cảm thấy lạc lõng giữa những doanh nhân trò chuyện bằng tiếng Anh trôi chảy.

Khi thanh toán, Linh nhẹ nhàng rút thẻ ra trước, như một thói quen. Hưng biết cô không có ý coi thường anh, nhưng lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Anh muốn là người che chở, lo lắng cho Linh, chứ không phải để cô lúc nào cũng là người chủ động.

Tối hôm đó, anh về nhà, trằn trọc mãi không ngủ được. Anh yêu Linh, nhưng sự chênh lệch giữa hai người ngày càng rõ ràng. “Liệu cô ấy có thấy mình quá tầm thường không?” – suy nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu anh.

Rồi một ngày, Hưng quyết định hẹn Linh ra công viên, nơi lần đầu họ gặp nhau. Nhìn cô trong bộ váy thanh lịch, gương mặt rạng rỡ, Hưng càng thêm do dự.

“Linh à, anh nghĩ… chúng ta không hợp nhau.”

Linh sững sờ, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.

“Anh nói gì vậy?”

“Anh không muốn lúc nào em cũng phải lo lắng cho anh. Anh thấy mình kém cỏi quá. Anh không thể cho em những thứ em xứng đáng có…”

Linh im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười.

“Anh ngốc thật. Em chưa bao giờ cần những thứ đó. Em yêu anh vì chính con người anh, không phải vì anh kiếm được bao nhiêu tiền hay địa vị của anh ra sao.”

Hưng bối rối.

“Nhưng anh sợ… mọi người nhìn vào sẽ nói anh chỉ là kẻ ăn bám…”

Linh thở dài, nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một tờ giấy, đặt lên bàn.

“Anh đọc đi.”

Hưng cầm lấy, mắt mở to khi nhìn thấy dòng chữ in đậm: “ĐƠN XIN THÔI VIỆC”. Anh bàng hoàng ngước lên.

“Linh… cái này là sao?”

Cô mỉm cười:

“Em vừa nộp đơn từ chức sáng nay. Em quyết định nghỉ việc để khởi nghiệp. Em không muốn tiếp tục làm công việc mà em không còn đam mê. Và em cũng không muốn anh cảm thấy thua kém hay tự ti khi ở bên em.”

Hưng lắp bắp:

“Nhưng… nhưng sao em lại làm vậy?”

Linh nghiêng đầu, cười nhẹ:

“Vì em tin vào bản thân mình… và em cũng tin vào anh. Nếu anh không muốn đứng sau lưng em, vậy thì hãy đứng bên cạnh em. Chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu, được không?”

Hưng nhìn cô, cảm giác như tim mình vừa bị ai bóp nghẹt. Anh luôn cho rằng Linh quá hoàn hảo, quá giỏi giang, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô cũng đang đấu tranh với chính mình.

Giây phút đó, anh hiểu ra một điều: Không phải chỉ có anh đang cố gắng vì tình yêu này, mà Linh cũng vậy.

Hưng nắm chặt tay cô, không còn một chút do dự nào nữa.

“Được! Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu!”

Lần này, anh sẽ không để bản thân bị nỗi tự ti níu giữ nữa.