Lan, một cô dâu trẻ, đã kết hôn với Tuấn được năm năm. Họ có hai cô con gái xinh xắn: bé Mai (4 tuổi) và bé Hồng (2 tuổi). Lan yêu thương các con hết mực, và Tuấn cũng là một người cha tận tụy. Nhưng trong ngôi nhà rộng lớn của gia đình Tuấn, không khí luôn nặng nề bởi áp lực từ bố mẹ chồng.

Ngay từ khi sinh bé Mai, mẹ chồng Lan, bà Hạnh, đã bóng gió: “Con gái thì tốt, nhưng nhà này cần một thằng cháu trai để nối dõi.” Lan chỉ cười trừ, nghĩ rằng thời gian sẽ khiến bà thay đổi. Nhưng khi bé Hồng ra đời, thái độ của bà Hạnh càng gay gắt hơn. Mỗi bữa cơm, bà lại nhắc: “Phải sinh thêm đứa nữa, nhất định phải là con trai. Nhà này không thể tuyệt dòng họ được!” Ông Tâm, bố chồng Lan, tuy ít nói, nhưng cũng đồng tình với vợ, thường xuyên bảo Tuấn: “Con phải quyết liệt, không có cháu trai thì làm sao ngẩng mặt với tổ tiên?”

Lan cảm thấy ngột ngạt. Cô yêu Tuấn, nhưng áp lực sinh con trai khiến cô mệt mỏi. Một hôm, trong bữa cơm gia đình, bà Hạnh thẳng thừng tuyên bố: “Nếu Lan không sinh được con trai, tôi sẽ tìm vợ khác cho Tuấn. Nhà này không thể thiếu người nối dõi!” Lời nói như nhát dao đâm vào tim Lan. Cô nhìn Tuấn, hy vọng anh sẽ lên tiếng bảo vệ vợ, nhưng Tuấn chỉ cúi đầu, im lặng.

Tối đó, trong phòng riêng, Lan chất vấn Tuấn: “Anh cũng nghĩ như mẹ sao? Anh muốn cưới vợ khác nếu em không sinh được con trai?” Tuấn thở dài: “Anh không muốn, nhưng anh là con trai duy nhất. Anh không thể để bố mẹ thất vọng.” Lan sững sờ. Cô không ngờ chồng mình lại dễ dàng chấp nhận ý kiến gia đình như vậy. “Nếu anh nghĩ thế, thì em không còn gì để nói,” Lan lạnh lùng đáp, rồi quay đi.

Từ đó, ngôi nhà rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh. Lan vẫn chăm sóc các con chu đáo, nhưng cô không còn cười nói với bố mẹ chồng. Bà Hạnh, vốn đã không ưa Lan, càng tỏ ra cay nghiệt, thường xuyên mỉa mai: “Cứ làm cao, rồi xem ai thiệt.” Ông Tâm thì giữ thái độ xa cách, chỉ thỉnh thoảng thở dài khi thấy hai bé gái chơi đùa. Tuấn bị kẹt giữa lằn ranh, vừa muốn làm tròn chữ hiếu, vừa không muốn mất vợ. Nhưng anh không đủ dứt khoát để đứng về phía Lan, khiến cô càng thêm tổn thương.

Mỗi tối, khi ôm hai con gái ngủ, Lan tự nhủ: “Dù cả thế giới quay lưng, mẹ sẽ luôn bảo vệ các con.” Cô bắt đầu âm thầm chuẩn bị cho một tương lai không phụ thuộc vào nhà chồng. Lan đăng ký học thêm một khóa kế toán online, tìm việc làm bán thời gian, và tiết kiệm từng đồng. Cô không muốn các con lớn lên trong một môi trường đầy định kiến, nơi giá trị của chúng bị đo đếm bởi giới tính.

Căng thẳng trong nhà ngày càng leo thang. Một hôm, bà Hạnh mời một cô gái trẻ đến nhà, giới thiệu là “con nhà bạn mẹ, rất hợp với Tuấn.” Lan, dù đau lòng, vẫn giữ bình tĩnh. Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Trước khi bước ra khỏi nhà, cô nói với Tuấn: “Em không thể sống trong một nơi mà em và các con không được tôn trọng. Nếu anh chọn gia đình này, thì anh đã mất em rồi.”