Nhà bà Hiền hôm ấy ồn ào như cái chợ vỡ. Tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng từ bếp, tiếng quát tháo của bà át cả tiếng chim sẻ ríu rít ngoài sân. Hôm nay là ngày Thảo – con dâu cũ của bà – đến trả lại chìa khóa nhà trước khi chính thức theo chồng mới về quê. Thảo bước vào, tay cầm túi xách nhỏ, mặt cúi gằm, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng cũ.
Bà Hiền ngồi chễm chệ trên ghế gỗ, đôi mắt sắc lẹm quét từ đầu đến chân Thảo. “Cô gói đồ đạc xong chưa mà đến đây sớm thế? Chắc là nóng lòng lắm nhỉ, đi theo thằng cha mới giàu có hơn thằng con trai tôi chứ gì?” – giọng bà đanh đá, đầy mỉa mai.
Thảo khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ: “Dạ, con chỉ đến trả chìa khóa thôi ạ. Con không có ý gì đâu, mẹ đừng nói vậy.”
Bà Hiền cười khẩy, đứng dậy, chống tay vào hông. “Không có ý gì? Thế cái bộ mặt tỉnh bơ của cô lúc bỏ thằng Tuấn nhà tôi để chạy theo thằng khác thì gọi là gì? Cô nghĩ tôi mù à? Thôi, chuyện cũ tôi không nhắc nữa. Nhưng mà này,” bà ngừng lại, giọng hạ xuống nhưng lạnh tanh, “cái vòng vàng sinh lễ ngày cưới, cô để lại đây. Thứ đó là của nhà tôi bỏ tiền ra mua, không phải để cô mang đi cho nhà khác hưởng.”
Thảo sững người, đôi tay run run nắm chặt quai túi. Cái vòng vàng ấy, ngày cưới bà Hiền đeo vào tay cô trước bao nhiêu ánh mắt họ hàng, vừa đeo vừa cười nói: “Coi như của hồi môn mẹ cho con, sống tốt với thằng Tuấn là được.” Vậy mà giờ, chỉ vì cô và Tuấn không giữ nổi hôn nhân, bà đòi lại không chút do dự. Thảo nuốt nước mắt, khẽ nói: “Dạ, con để trong túi, lát con đưa lại mẹ.”
Bà Hiền gật đầu, nét mặt chẳng chút động lòng. Thảo mở túi, lấy ra chiếc hộp nhỏ, đặt lên bàn. “Đây ạ,” cô nói, giọng nghẹn lại. Bà Hiền mở hộp, kiểm tra chiếc vòng, rồi bất chợt nhíu mày. “Cô giỡn mặt tôi à? Đây không phải cái vòng ngày đó!” – bà quát lớn, ném chiếc hộp xuống đất, chiếc vòng lăn ra, lấp lánh dưới ánh đèn.
Thảo hoảng hốt: “Dạ, con… con không đổi, đây là cái vòng mẹ đưa mà!” Nhưng bà Hiền không nghe, chỉ tay vào mặt cô: “Đồ lừa đảo! Cô bán cái thật rồi mang cái giả đến đây, tưởng tôi không nhận ra sao? Cút ngay, không thì tôi gọi công an!”
Thảo tái mặt, định giải thích thì từ ngoài cửa, một giọng nói trầm vang lên: “Mẹ, thôi đi. Vòng thật con bán rồi, để trả nợ cờ bạc. Thảo không liên quan.” Tuấn – con trai bà Hiền – bước vào, mặt mày hốc hác, quần áo xộc xệch. Bà Hiền đứng chết trân, tay run run chỉ vào Tuấn: “Mày… mày nói cái gì?”
Tuấn cười nhạt: “Mẹ đòi vòng làm gì nữa? Nhà mình còn gì đâu mà giữ. Thảo trả cái giả là để mẹ khỏi nghi ngờ con thôi.” Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi, để lại bà Hiền ngã khuỵu xuống ghế, tay ôm ngực, còn Thảo lặng lẽ bước ra khỏi nhà, nước mắt rơi mà chẳng ai hay.
News
Được mệnh danh là “con cưng” của cả Hong Kong vì một vai diễn trong phim “mừi tém”, Ông Hồng đẹp đến mức nào mà khiến Cổ Thiên Lạc bán nhà để theo đuổi
Sau khi đoạt danh hiệu Hoa hậu châu Á năm 1989, Ông Hồng ký hợp đồng với hãng phim ATV và chính thức bước chân vào làng giải trí. Sở hữu gương mặt thuần khiết cùng thân hình gợi cảm,…
Hiếm có sao nam này nào nhưu người này: Trẻ thì sự nghiệp toàn đóng vai chính, về già như “tổng tài hàng xịn giá chất” từ truyện bước ra
Phong thái của mỹ nam một thời này được ví như “tổng tài đời thật”. Thời gian gần đây đề tài “tổng tài bá đạo” khiến MXH phát sốt trở lại, sau khi màn ảnh Hoa ngữ sản sinh ra…
Minh tinh đắt giá Hong Kong từ bỏ hào quang để lấy chồng hào môn, 28 năm bán mạng t:r:ả n:ợ giờ thành bà thím không ai nhận ra
Trần Tú Văn là diễn viên Hồng Kông kỳ cựu, sở hữu ngoại hình xinh đẹp và giọng hát ngọt ngào. Sau khi thể hiện thành công ca khúc chủ đề cùng tên của bộ phim ‘Võ hiệp phong lưu’…
Sao nam từng khiến cả phụ nữ châu Á xao xuyến nay phải “xuống nước” với “nóc nhà” quyền lực, bỏ hết tất cả tha phương ở nước ngoài vì… sợ vợ nhiễm lạnh
Ngô Đại Dung, tài tử từng được mệnh danh “Đệ nhất mỹ nam Singapore”, luôn nhường nhịn mỗi lần vợ chồng tranh cãi. Trên Mpweekly, Ngô Đại Dung chia sẻ mùa đông năm nay, ông và vợ – Chung Thục Tuệ…
Chúng tôi không yêu nhau, không định vượt qua ranh giới, chỉ là những câu chuyện vu vơ về công việc, về những ngày mệt mỏi
Tôi gặp anh vào một buổi chiều mưa, trong quán cà phê nhỏ xíu ở góc phố cũ. Tôi 28 tuổi, vừa cưới được hai năm, còn anh đã có một cô con gái nhỏ. Chúng tôi không định yêu…
Đôi khi, đàn ông giấu giếm không phải vì họ phản bội, mà vì họ sợ mất thứ gì đó quan trọng hơn cả gia đình
Tôi làm nghề tư vấn tâm lý, công việc tưởng chừng như chỉ là lắng nghe và đưa ra vài lời khuyên vô thưởng vô phạt. Nhưng có những ngày, một câu nói tưởng chừng nhỏ nhặt lại trở thành…
End of content
No more pages to load