Chị dâu tôi, Hạnh, từ sáng đã hầm hầm bước vào nhà, tay bế cu Bin – đứa cháu trai chưa đầy hai tuổi của tôi. Cậu bé khóc ré lên, tay trái sưng tím một mảng lớn. Hạnh đặt thằng bé xuống sofa, chỉ thẳng vào mẹ tôi đang lúi húi nấu ăn trong bếp, giọng run run:
“Mẹ! Mẹ giải thích đi, sao tay con trai tôi lại thành ra thế này? Tôi gửi con cho mẹ trông có một buổi sáng thôi mà!”
Mẹ tôi ngẩng lên, ngơ ngác, đôi tay còn dính bột mì vì đang nhào bánh. “Con nói gì vậy Hạnh? Mẹ có làm gì thằng bé đâu mà!”
“Không làm gì? Vậy cái này là sao?” Hạnh giơ tay cu Bin lên, mắt đỏ hoe. “Mẹ đừng chối, tôi biết mẹ không ưa tôi từ lâu rồi. Chắc mẹ bực mình gì đó nên trút lên thằng bé chứ gì?”
Tôi đứng giữa lằn ranh, vừa thương mẹ bị buộc tội, vừa lo cho cu Bin. Mẹ tôi thở dài, lau tay vào tạp dề, giọng nhỏ nhẹ: “Hạnh, mẹ thề mẹ không đụng vào thằng bé. Con không tin thì xem camera đi, nhà mình lắp đầy đủ mà.”
Hạnh hừ một tiếng, rõ ràng không tin, nhưng vẫn đồng ý. Tôi vội chạy đi lấy máy tính bảng, kết nối với hệ thống camera trong nhà. Đoạn video từ sáng được tua lại: cu Bin chơi đùa ở phòng khách, mẹ tôi thì ở bếp làm bánh, chẳng hề lại gần thằng bé. Đột nhiên, cu Bin trèo lên ghế, với tay lấy quả bóng trên kệ cao. Ghế lật, thằng bé ngã dúi dụi, tay đập mạnh vào cạnh bàn. Cậu bé khóc ré lên, nhưng vì mẹ tôi đang bật máy xay sinh tố nên không nghe thấy. Một lúc sau, Hạnh đến đón con, và mọi chuyện nổ ra từ đó.
Cả nhà im lặng xem xong. Hạnh mặt tái mét, không nói không rằng, bế cu Bin lên và quay lưng bỏ ra cửa. “Tôi về ngoại đây,” chị nói cụt lủn, rồi mất hút. Tôi với mẹ nhìn nhau, thở phào vì sự thật đã rõ, nhưng cũng ái ngại vì thái độ của Hạnh.
Tưởng mọi chuyện dừng lại ở đó, nhưng tối hôm ấy, anh trai tôi – chồng Hạnh – gọi điện về, giọng hốt hoảng: “Mẹ ơi, em ơi, Hạnh nó… nó không về ngoại đâu. Nó vừa thú nhận với anh là sáng nay trước khi gửi Bin sang nhà mình, nó lỡ tay làm rơi cái ghế đẩu trúng tay thằng bé. Sợ anh mắng, nó đổ cho mẹ. Xem camera xong, nó hoảng quá nên chạy thẳng về nhà bạn thân trốn đây này!”
Mẹ tôi nghe xong chỉ cười nhạt, còn tôi thì há hốc mồm. Hóa ra, cái kết bất ngờ không phải là ai làm tay cu Bin sưng tím, mà là người đứng sau tất cả lại tự vạch mặt mình vì một phút hoảng loạn!
News
Mở mắt thấy tin vui: Từ nay, NLĐ si:nh con thứ 2 được nghỉ thêm 7 tháng
Theo số liệu thống kê, hiện có tới 21/63 tỉnh, thành phố của Việt Nam có mức sinh thấp, đa số là những tỉnh nằm ở vùng kinh tế trọng điểm khu vực phía Nam, đô thị hóa cao, tăng…
Chu Thanh Huyền kinh doanh gì
Thời gian gần đây, Chu Thanh Huyền, vợ Quang Hải liên tục vướng lùm xùm về quảng cáo sản phẩm. Chu Thanh Huyền làm nghề kinh doanh mỹ phẩm online. Dù không tham gia showbiz hay các hoạt động nghệ…
Tính bỏ 600 triệu xây mới nhà cho bố, nào ngờ chị dâu đưa ra 1 tờ giấy x:ét ng:hiệ:m khiến tôi từ bỏ ý định
Bố tôi mấy tháng nay cứ than thở, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được. Ông bảo cái nhà cũ này rung rung mỗi khi xe tải chạy qua, tường nứt toác, mái dột, cứ như sắp sập đến…
Mẹ vợ chỉ pha trà nguội, chẳng bao giờ thấy bánh kẹo hay hoa quả, chắc do bà c:oi thư::ờng nhà tôi ng:hè:o
Tôi chưa bao giờ hiểu nổi mẹ vợ. Bà là cán bộ về hưu, lương hưu mỗi tháng 40 triệu – con số mà tôi, một anh nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng, chỉ dám mơ. Nhà…
Mặt chồng tôi tái mét, đôi mắt mở to đầy ki:nh ngạc: “Cái… cái gì thế này?”
Tôi gặp anh Hùng trong một lần họp cổ đông công ty. Anh hơn tôi 12 tuổi, 38 còn tôi mới 26, vừa tốt nghiệp thạc sĩ và bắt đầu làm việc ở phòng kế hoạch. Anh là giám đốc,…
Vào ngày cưới cách đây 3 năm, mẹ đẻ cho tôi 4 chiếc nhẫn, mỗi chiếc 3 chỉ, bà dặn “Con giữ cẩn thận, sau này khó khăn còn có cái mà dùng”
Ngày cưới tôi, mẹ đẻ gọi tôi vào phòng riêng, đặt vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ xinh xắn. Bên trong là hai chiếc vòng vàng óng ánh, mỗi chiếc nặng chừng 5 chỉ. Mẹ cười hiền, bảo: “Đây…
End of content
No more pages to load