Vợ chồng tôi, Minh và Lan, cưới nhau được ba năm thì quyết định “an cư lạc nghiệp”. Sau nhiều đêm bàn bạc, chúng tôi “chốt” mua một căn chung cư 2 tỷ đồng ở một quận xa trung tâm Hà Nội. Thời điểm đó, cả hai đều tin rằng đây là bước ngoặt lớn, là tổ ấm để xây dựng tương lai. Tiền thì tích góp được 500 triệu, ông bà nội ngoại và anh em ruột thương tình cho vay không lãi suất thêm 500 triệu nữa. Còn lại 1 tỷ, chúng tôi vay ngân hàng, lãi suất 11,5%, kỳ hạn 36 tháng. Tính toán xong xuôi, thấy tháng đầu trả chưa đến 40 triệu, cả hai thở phào: “Cố chút là được!”

Năm đầu tiên, mọi thứ đúng là thong thả. Tôi làm kỹ sư, lương ổn định, Lan thì kinh doanh online, thu nhập cũng khá. Tiền lương hai đứa cộng lại, trả nợ xong vẫn dư dả chút ít để sống. Nhưng sang năm thứ hai, lãi suất thả nổi bắt đầu “hành” chúng tôi. Từ 11,5%, nó nhảy vọt lên 13%, rồi 14%. Tiền trả nợ mỗi tháng đội lên gần 50 triệu, trong khi thu nhập của cả hai không tăng kịp. Lan stress đến mức bỏ bê việc bán hàng, còn tôi phải làm thêm giờ, về nhà lúc nào cũng mệt lử. Căn hộ từng là niềm tự hào giờ như cái gông đeo cổ.

Một tối, Lan ngồi tính toán, mắt đỏ hoe: “Anh ơi, hay mình bán quách căn này đi, về quê ở với bố mẹ em. Chứ thế này em không chịu nổi nữa.” Tôi nghe mà lòng nặng trĩu. Bán thì lỗ, mà giữ thì đuối. Nhưng nhìn vợ ngày càng tiều tụy, tôi gật đầu: “Thôi, để anh tìm cách.” Tôi rao bán căn hộ trên mạng, chấp nhận lỗ vài trăm triệu, chỉ mong thoát nợ. Trong lòng thầm nghĩ, về quê ở tạm với bố mẹ Lan, đợi ổn định rồi tính tiếp.

Mấy tuần trôi qua, chẳng ai hỏi mua. Thị trường bất động sản trầm lắng, căn hộ xa trung tâm lại càng khó đẩy. Tôi bắt đầu tuyệt vọng. Một hôm, đang ngồi cà phê với thằng bạn thân, nó nghe chuyện xong, cười khẩy: “Mày ngu thế! Sao không cho thuê căn hộ, lấy tiền đó trả nợ dần?” Tôi ngớ ra. Ý tưởng đơn giản vậy mà vợ chồng tôi chưa từng nghĩ tới.

Thế là tôi bàn với Lan, cả hai quyết định dọn về quê ở với bố mẹ vợ, còn căn hộ thì cho thuê. May mắn, chỉ một tháng sau, có gia đình trẻ thuê được với giá 12 triệu/tháng. Tiền thuê đủ trả lãi ngân hàng, thậm chí còn dư chút ít. Chúng tôi thở phào, cảm giác như trút được gánh nặng. Ở quê, không còn áp lực tiền nhà, Lan quay lại bán hàng online, còn tôi xin làm remote cho công ty cũ. Cuộc sống dần ổn định, thậm chí còn thoải mái hơn trước.

Nhưng cái kết bất ngờ nhất đến vào một buổi chiều, khi tôi nhận được cuộc gọi từ ngân hàng. Họ thông báo, do chính sách mới, tôi đủ điều kiện được giảm lãi suất xuống còn 9%, kèm theo gia hạn kỳ trả nợ. Tính ra, mỗi tháng giờ chỉ trả chưa tới 30 triệu. Tôi hét lên mừng rỡ, chạy ra khoe với Lan. Vợ tôi cười, mắt lấp lánh: “Thế là mình không cần bán nhà nữa, anh nhỉ? Sau này kinh tế khá lên, mình lại dọn về đó.”

Vậy là từ chỗ tưởng phải bỏ căn hộ, quay về quê “ở trợ” mãi mãi, chúng tôi lại có cơ hội giữ nó mà không phải gồng mình nữa. Đời đúng là lắm drama, nhưng đôi khi cũng có những phép màu bất ngờ!