Việc chăm sóc cháu đã khiến tôi mệt mỏi, giờ lại thêm một người bệnh tật, thật sự là một gánh nặng lớn.
Ngày hôm đó, ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt có phần mệt mỏi của tôi. Tôi từ từ mở mắt, nhìn quanh ngôi nhà quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc.
Ba năm qua, tôi đã dành trọn thời gian để chăm sóc cho vợ chồng con trai và cháu nội, tưởng rằng đó là điều hiển nhiên. Thế nhưng, khi con dâu đưa bố con bé – người bị liệt về sống chung, tôi mới nhận ra rằng trong mắt họ, tôi chỉ đơn thuần là một người giúp việc.
4 năm trước, khi con trai kết hôn, tôi đã tràn đầy niềm vui chào đón một thành viên mới trong gia đình. Con dâu tôi là người hiền lành và đảm đang, tôi từng nghĩ rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc. Tuy nhiên, theo thời gian, tôi nhận ra rằng nụ cười của con dâu ẩn chứa một nỗi mệt mỏi khó nhận thấy.
Sau khi cháu trai tôi chào đời, tôi đã dành toàn bộ tâm huyết để chăm sóc cho bé. Từ việc cho bé uống sữa, thay tã đến dỗ bé ngủ, tôi đều chăm sóc từng li từng tí. Trong khi đó, con dâu bận rộn với công việc, thỉnh thoảng về nhà cũng chỉ vội vàng. Tôi chưa bao giờ phàn nàn, chỉ mong gia đình mình luôn hạnh phúc và bình an.
Ba năm qua, tôi đã dành trọn thời gian để chăm sóc cho vợ chồng con trai và cháu nội. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm đó, khi nhận được cuộc gọi từ con dâu, tôi cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của con bé:
– Mẹ ơi, bố con bị bệnh nặng, giờ chỉ có thể nằm một chỗ. Con muốn đưa ông về sống cùng, mẹ có thể giúp con chăm sóc ông ấy không?
Tôi bất ngờ, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Việc chăm sóc cháu đã khiến tôi mệt mỏi, giờ lại thêm một người bệnh tật, thật sự là một gánh nặng lớn. Tôi do dự, không biết nên trả lời thế nào.
Nhận thấy sự do dự của tôi, con dâu vội vàng nói:
– Mẹ yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi. Khi nào bố khỏe lại, chúng con sẽ chăm sóc ông thật tốt.
Tôi thở dài, cuối cùng cũng đồng ý. Dù sao, tình thân vẫn luôn quan trọng, tôi không thể đứng nhìn người thân chịu khổ.
Khi ông thông gia được đưa về nhà, tôi nhận ra rằng mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng. Ông bị liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân và cần có người bên cạnh thường xuyên. Trong khi đó, con dâu tôi vẫn bận rộn với công việc và không có thời gian để chăm sóc. Tôi không chỉ phải lo cho cháu mà còn phải chăm sóc ông thông gia, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và áp lực.
Tôi quyết định nói chuyện với con trai, hy vọng nó có thể hiểu những khó khăn mà tôi đang phải đối mặt. Tuy nhiên, con trai chỉ đáp lại một cách hời hợt:
– Mẹ, đây chẳng phải là việc đơn giản với mẹ sao? Mẹ luôn làm tốt mọi việc, chúng con rất biết ơn mẹ.
Câu nói ấy như một mũi kim đâm vào lòng tôi. Tôi nhận ra rằng, trong mắt họ, những nỗ lực của tôi chỉ là chuyện “đương nhiên”.
Tôi bắt đầu tự hỏi, tại sao mình lại rơi vào tình huống này? Phải chăng tôi quá tốt bụng hay quá dễ bị lợi dụng? Tôi từng nghĩ rằng hạnh phúc gia đình cần sự đóng góp và nỗ lực của tất cả mọi người, nhưng giờ đây, tôi cảm thấy những gì mình làm dường như không được trân trọng. Ngày qua ngày, tôi vẫn bận rộn, nhưng trái tim tôi không còn tràn đầy nhiệt huyết như trước. Tôi dần xa lánh gia đình và những người từng mang lại cho tôi cảm giác ấm áp.
Tôi nhận ra rằng, tôi không chỉ cần sự biết ơn từ họ, mà còn cần sự thấu hiểu và tôn trọng.
Ngày hôm đó, con dâu gọi điện cho tôi nói rằng muốn đón ông thông gia về chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Một ngày nọ, cháu trai nắm tay tôi và nói với giọng nói ngây thơ:
– Bà ơi, cháu yêu bà.
Lời nói ấy khiến trái tim tôi tràn ngập ấm áp. Tôi nhận ra rằng những nỗ lực của mình không phải là vô nghĩa. Ít nhất, trong lòng cháu trai, tôi là người quan trọng. Từ đó, tôi quyết định thay đổi cách nhìn nhận, không còn chỉ biết phàn nàn.
Tôi đã cố gắng trò chuyện với con dâu, hy vọng con bé có thể hiểu những khó khăn mà tôi đang phải đối mặt. Sau khi nghe tôi chia sẻ, ánh mắt con dâu hiện lên một chút hối lỗi:
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con đã quá ích kỷ. Con sẽ cố gắng dành thời gian chăm sóc bố, không để mẹ phải vất vả như vậy nữa.
Kể từ đó, không khí trong gia đình dần trở nên hòa thuận hơn. Con dâu bắt đầu chia sẻ trách nhiệm chăm sóc bố, và con trai tôi cũng trở nên chu đáo hơn với tôi.
Tôi cuối cùng đã hiểu rằng hạnh phúc gia đình cần sự nỗ lực từ tất cả mọi người, chứ không chỉ từ một phía. Hiện tại, tôi vẫn chăm sóc gia đình cho con trai, nhưng tâm hồn tôi không còn mệt mỏi. Bởi vì tôi biết rằng, những gì tôi làm xuất phát từ tình yêu, chứ không phải là sự ép buộc. Tình yêu là sự tương hỗ, chỉ khi có sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau, gia đình mới có thể tràn đầy ấm áp.
News
27 Tết, mẹ chồng hối thúc con cháu về quê ngoại nhưng hóa ra đằng sau là…
Tôi định ở lại ăn ngày 29 Tết cùng mẹ nhưng mới 27 Tết bà đã hối chúng tôi về ngoại. Bà bảo ông bà ngoại đang rất mong con cháu về, vì vậy chúng tôi không phải lo lắng…
Chi tiết các lỗi vi phạm được đề xuất tăng mức phạt gấp đôi so với Nghị định 168
UBND TP Hà Nội đề xuất nâng mức phạt trong lĩnh vực giao thông đường bộ gấp 1,5-2 lần so với Nghị định 168 với 107 hành vi vi phạm, áp dụng từ tháng 7/2025. UBND TP Hà Nội vừa…
Hí hửng mở hộp quà của thông gia, tôi s;;ốc điếng với thứ bên trong họ gửi
Năm nay, bố mẹ chồng của chị gái còn gửi quà chúc Tết biếu bố mẹ tôi. Mẹ định để ngoài Tết mới bóc nhưng chị gái hối mở ra xem nên bà làm theo. Trong khi con tôi vào…
Đề xuất tăng mức phạt giao thông gấp 1,5-2 lần
UBND Hà Nội vừa có tờ trình dự thảo nghị quyết quy định mức tiền phạt đối với một số hành vi vi phạm hành chính trong lĩnh vực giao thông đường bộ trên địa bàn thành phố. Tài xế…
800 đối tượng lừa đảo khai cách thức ăn mừng sau khi dụ được “con mồi”
Nhóm tội phạm lừa đảo hoạt động dưới vỏ bọc Công ty DH889 tại khu Kim Sa 2 – Campuchia, có nhiều người Việt Nam làm nhân viên Tối 26-1, thượng tá Lê Văn Tín, Phó trưởng Phòng Cảnh sát…
Phạm Hương chính thức nói về tin “đường ai nấy đi” với chồng đại gia
Thời gian gần đây, mạng xã hội rộ lên tin đồn rạn nứt với chồng đại gia, vì vậy những động thái của nàng hậu trong thời gian này vẫn được CĐM quan tâm. Những ngày vừa qua, mạng xã…
End of content
No more pages to load