Gia đình ông Hùng từ lâu đã quen với cuộc sống yên bình. Ông Hùng, một cán bộ về hưu với lương 50 triệu mỗi tháng, luôn là trụ cột tinh thần của cả nhà. Ông ít nói, tính tình trầm lắng, thường ngồi hàng giờ trong căn phòng nhỏ cuối nhà với đống sách cũ và một chiếc bàn gỗ đầy vết xước. Bà Lan – vợ ông – chỉ nghĩ chồng mình thích hoài niệm tuổi trẻ, còn đám con cháu thì chẳng để tâm, chỉ biết ông là người nghiêm khắc nhưng thương con. Cuộc sống cứ thế trôi qua, cho đến ngày ông đột nhiên đổ bệnh nặng.

Khi ông Hùng nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, cả nhà quây quần bên ông. Đôi mắt ông đục ngầu, nhưng vẫn ánh lên một tia kỳ lạ. Với chút sức lực cuối cùng, ông thều thào: “Sổ… đen… trong ngăn kéo… đừng để ai ngoài nhà biết…” rồi trút hơi thở cuối cùng. Bà Lan nghẹn ngào, run rẩy mở ngăn kéo bàn, lấy ra một cuốn sổ bìa đen cũ kỹ, dày cộp, bìa sờn rách, đầy những dòng chữ viết tay chi chít. Cả nhà xúm lại, tò mò mở ra, tưởng đó là di chúc hay kỷ niệm gì đó của ông.

Trang đầu tiên khiến tất cả chết lặng: “Tôi không phải người các người nghĩ. Tôi đã sống một cuộc đời dối trá.” Anh Tuấn – con trai lớn – cau mày, lật tiếp trang sau. Những dòng chữ tiếp theo như nhát dao đâm vào tim: ông Hùng không phải cán bộ bình thường. Ông từng là “mắt xích” quan trọng trong một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, chuyên rửa tiền và vận chuyển hàng cấm. Lương hưu 50 triệu chỉ là vỏ bọc. Ông tiết lộ đã tích lũy hàng trăm tỷ đồng, giấu trong các tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ và một két sắt ngầm dưới sàn nhà mà không ai hay biết.

Nhưng điều khiến cả nhà rụng rời là đoạn sau: “Tôi đã phản bội chúng. Tôi lấy cắp một món đồ giá trị hơn cả tiền – chiếc chìa khóa vàng dẫn đến kho báu của tổ chức. Chúng không biết tôi giấu nó ở đâu, nhưng khi tôi chết, chúng sẽ tìm đến gia đình tôi.” Ông còn viết thêm: “Chìa khóa ở nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới.”

Cả nhà hoảng loạn. Chị Hoa – con gái út – hét lên: “Cái gì mà ánh sáng không chạm tới? Ý ba là sao?” Đúng lúc đó, từ tầng hầm vang lên một tiếng “cạch” kỳ lạ, như thể ai đó vừa mở một cánh cửa. Anh Tuấn vội chạy xuống kiểm tra, phát hiện sàn gỗ dưới tấm thảm cũ kỹ có dấu vết bị cạy lên. Anh gọi cả nhà xuống, cùng nhau nhấc tấm gỗ, lộ ra một két sắt nhỏ phủ đầy bụi. Bên trong không chỉ có tiền, vàng, mà còn một chiếc chìa khóa vàng óng ánh, khắc hình con rắn quấn quanh thanh gươm – biểu tượng của tổ chức mà ông Hùng nhắc đến.

Chưa kịp định thần, chuông cửa reo inh ỏi. Bà Lan run rẩy bước ra, nhìn qua khe cửa thấy hai người đàn ông mặc đồ đen, mặt lạnh tanh, đứng trước cổng. Một người lên tiếng: “Bà Hùng? Chúng tôi đến lấy lại thứ của chúng tôi.” Trong tay họ là một chiếc vali đen, và khi nó hé mở, không chỉ có vàng mà còn có một khẩu súng giảm thanh lóe lên ánh thép lạnh lẽo.

Nhưng bất ngờ chưa dừng lại. Từ trong nhà, tiếng bước chân rầm rập vang lên. Anh Tuấn quay lại, chỉ thấy một bóng người lạ mặt đội mũ trùm, tay cầm dao, vừa phá cửa sổ trèo vào. Hắn gầm lên: “Đưa chìa khóa đây, nếu không cả nhà chết!” Hóa ra, không chỉ tổ chức cũ của ông Hùng mà cả một băng nhóm khác cũng biết đến chiếc chìa khóa và đang săn lùng nó.

Trong khoảnh khắc sinh tử, chị Hoa bất ngờ nhớ ra câu nói của ông Hùng: “Nơi ánh sáng không chạm tới.” Chị hét lên: “Tủ lạnh! Ba từng nói cái tủ lạnh cũ là nơi cất giấu bí mật!” Anh Tuấn lao đến, mở ngăn đá, tìm thấy một gói giấy bí ẩn giấu dưới lớp băng. Bên trong không phải tiền, mà là một bản đồ dẫn đến kho báu thật sự – thứ mà cả hai nhóm đang lùng sục.

Tiếng súng nổ vang lên từ ngoài cửa. Hai nhóm đối thủ đụng độ nhau, biến sân nhà thành chiến trường. Gia đình ông Hùng co cụm trong góc, tay nắm chặt bản đồ, không biết nên chạy trốn hay đối mặt. Bí mật của ông Hùng không chỉ là lời nguyền, mà còn là chìa khóa dẫn họ vào một cuộc chiến sống còn.