Lúc yêu nhau, Nga đã biết mẹ Hùng rất khó tính và có phần khắc nghiệt , nhưng nếu chưa thực sự trải qua thì cô chưa bao giờ nghĩ là bà lại độc ác đến mức như vậy.Ngày cưới, vì bà chê nhà thông gia nghèo, vậy nên chỉ đặt 3 tráp hỏi mang đến.
Sau khi hôn lễ vừa kết thúc, Nga và Hùng đều mệt rã rời sau 1 khoảng thời gian lo lắng chuẩn bị cho hôn lễ. Cứ ngỡ đêm nay sẽ được ngủ 1 giấc thật ngon, ngờ đâu Nga vừa bước vào phòng còn đang trút dở chiếc váy cưới thì nghe tiếng gõ cửa ầm ầm:
– Con dâu, con dâu đâu?

Nga vội vàng thay áo chạy ra mở cửa:

– Mẹ ạ, có chuyện gì thế mẹ?

Mẹ chồng liền túm tay cô lôi xềnh xệch xuống dưới nhà:
– Cô định trốn tránh trách nhiệm đấy à? Đừng tưởng vào phòng đóng cửa còn bắt bà già này dọn dẹp chiến trường. 20 mâm bát còn ngoài kia, ra rửa đi.

Nga nhìn quanh hoang mang:

– Ơ, mấy đứa em đi đâu hết rồi mẹ, gọi chúng ra rửa với con được không?

Mẹ chồng quát lên:

– Tao cho chúng nó về hết rồi, rửa 1 mình đi, đừng lười biếng.

Nga tỏ vẻ mệt mỏi:

– Mẹ ơi, hay để mai con dậy sớm rửa nhé, con thực sự rất mệt rất buồn ngủ.

Mẹ chồng nghe vậy thì tức giận:

– Cô nói thế mà nghe được à? Nhà tôi thành phố không có thói quen để bát qua đêm như mấy người nông thôn các cô…..

Tôi nghe đến đó mà sốc. Công việc mấy ngày liền, ai cũng mệt và tôi cũng thế. Lúc ấy tôi vừa rửa bát, vừa chảy nước mắt, nghẹn ngào vì tủi thân. Ở nhà, mẹ lúc nào cũng lo, hỏi con gái làm có mệt, có vất vả hay không, nếu hôm nay ở nhà, chắc chắn mẹ tôi sẽ bảo tôi đi nghỉ, ăn gì đó, ngủ một giấc thật thoải mái, còn về nhà chồng lại khác hoàn toàn. Không ai hỏi tôi có đói không, có mệt không? Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy tủi thân mà nước mắt lăn dài…