Chồng cũ gửi thiếu tiền chu cấp nuôi con, vợ mới của anh ta kiêu ngạo nói lý do khiến tôi mừng thầm- Ảnh 1.

Tôi và Minh ly hôn đã được gần hai năm. Khi chia tay, anh ta thề thốt sẽ chu cấp đầy đủ cho bé Na, con gái chung của chúng tôi. “Em yên tâm, anh không để con bé thiệt thòi đâu,” anh ta nói, giọng chắc nịch như thể tôi là người đa nghi vô lý. Nhưng lời hứa ấy chẳng bao lâu đã bay theo gió. Tiền chu cấp lúc đầu còn đều, rồi dần dần thất thường. Có tháng anh ta gửi đủ, có tháng chỉ gửi một nửa, thậm chí có lần cả ba tháng tôi chẳng thấy đồng nào. Mỗi lần tôi hỏi, Minh lại viện cớ: “Anh đang kẹt vốn làm ăn,” hay “Đợi anh xoay xong vụ này.” Tôi nhẫn nhịn, phần vì không muốn đôi co với người từng chung chăn gối, phần vì nghĩ bé Na vẫn cần bố nó, dù chỉ là chút hỗ trợ tài chính.

Tháng này, tiền chu cấp lại thiếu. Thay vì 5 triệu như thỏa thuận, Minh chỉ chuyển có 2 triệu, kèm tin nhắn cộc lốc: “Tạm vậy, tuần sau anh gửi tiếp.” Tôi thở dài, nhìn bé Na đang ngồi tô màu trên bàn, lòng quặn lại. Con bé lớn nhanh, nhu cầu ngày càng nhiều, mà lương giáo viên của tôi thì chỉ đủ trang trải sinh hoạt cơ bản. Một tuần trôi qua, chẳng thấy “tuần sau” đâu, tôi nhắn tin nhắc. Minh đọc mà không trả lời. Bực mình, tôi gọi thẳng vào số anh ta.

Nhưng người bắt máy không phải Minh, mà là Lan – vợ mới của anh ta. Tôi chưa kịp mở lời, cô ta đã lên giọng, the thé như cái loa phường: “Chị lại gọi đòi tiền nữa hả? Trời ơi, chị không thấy phiền à? Minh giờ có gia đình mới, lo cho tôi với con tôi còn không xuể, đâu rảnh mà chạy theo chu cấp đều cho chị mãi được!” Tôi ngớ người, cố giữ bình tĩnh: “Nhưng đó là trách nhiệm của Minh với con gái anh ấy, không phải tôi đòi hỏi vô lý.”

Lan cười khẩy, giọng điệu kiêu ngạo như thể tôi là kẻ thua cuộc đáng thương: “Trách nhiệm gì nổi khi chị không giữ được chồng? Minh giờ là của tôi, tiền anh ấy kiếm ra tôi có quyền quyết định. Tháng này tôi bảo để tiền mua cái túi xách hiệu cho tôi trước, chứ ai như chị, cứ bám lấy quá khứ sống qua ngày. Con bé Na lớn rồi, chị tự đi làm mà nuôi nó, đừng ỷ lại hoài!”

Tôi sững sờ, không phải vì tức, mà vì cái lý do ngớ ngẩn ấy. Một cái túi xách đổi lấy trách nhiệm làm cha? Tôi bật cười thành tiếng, làm Lan ở đầu dây bên kia hậm hực: “Chị cười gì? Điên à?” Tôi không đáp, chỉ lẳng lặng tắt máy. Trong lòng tôi lúc đó không còn giận nữa, mà là một niềm vui thầm lặng. Tôi mừng vì hóa ra Minh đã chọn đúng người “xứng tầm” với anh ta – một cô vợ chỉ biết vung tiền vào mấy thứ phù phiếm. Tôi tự nhủ, thôi, từ giờ không cần trông mong gì nữa. Mẹ con tôi sẽ tự sống tốt, chẳng cần đến những đồng tiền thiếu tâm như vậy.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Vài ngày sau, tôi tình cờ gặp Hùng, một người bạn chung của tôi và Minh thời đại học, giờ làm luật sư. Hùng hỏi thăm chuyện chu cấp, tôi kể lại vụ việc, kèm theo cái giọng kiêu ngạo của Lan. Hùng nhíu mày: “Minh thiếu tiền chu cấp nhiều lần rồi đúng không? Sao cậu không kiện đi? Pháp luật bảo vệ quyền lợi của con trẻ rất chặt, Minh không thoát được đâu.” Tôi ngần ngại, bảo rằng không muốn dây dưa thêm. Hùng cười: “Cậu không cần ra mặt, cứ đưa chứng cứ cho tớ, tớ lo hết. Xem như giúp bạn cũ một lần.”

Tôi suy nghĩ vài ngày, rồi quyết định giao hết tin nhắn, lịch sử chuyển khoản cho Hùng. Một tháng sau, Hùng gọi lại, giọng đắc thắng: “Xong rồi! Tòa buộc Minh phải trả hết số tiền thiếu, cộng thêm lãi phạt. Nhưng cái hay chưa hết đâu.” Tôi tò mò hỏi tiếp, Hùng bật cười: “Lan bị Minh đuổi khỏi nhà rồi. Hóa ra lúc hầu tòa, Minh phát hiện cô ta không chỉ tiêu hoang mà còn lén lút chuyển tiền cho gã nhân tình. Giờ Minh trắng tay, vừa mất tiền chu cấp, vừa mất luôn vợ mới!”

Tôi đứng hình, không tin nổi cái kết bất ngờ ấy. Từ chỗ mừng thầm vì nhận ra bản chất của họ, giờ tôi còn được chứng kiến màn kịch tự họ giẫm đạp lẫn nhau. Tôi ôm bé Na, thì thầm: “Con thấy không, sống tử tế vẫn hơn, đúng không?” Con bé ngây thơ gật đầu, còn tôi thì mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.