Tôi và Thảo lấy nhau được gần chục năm, cuộc sống cũng bình thường như bao cặp vợ chồng khác ở thành phố. Tôi làm công nhân viên chức, lương tháng hơn chục triệu, đều đặn đưa cho vợ 5 triệu để lo chuyện ăn uống, sinh hoạt trong nhà. Số còn lại tôi giữ để trả tiền thuê nhà, điện nước và các chi phí khác. Vậy mà tối nào Thảo cũng ca cẩm, hết chê mẹ chồng tôi lẩn thẩn, già rồi còn hay quên, lại quay sang than thân trách phận, rằng lấy tôi khổ quá, chẳng được sung sướng như bạn bè đồng lứa.

Tôi nghe mãi cũng quen, chỉ nghĩ vợ nói vậy cho đỡ bức bối. Cơm nhà thì vẫn đầy đủ, có hôm còn thịt cá ê hề, vậy mà Thảo cứ bảo “nhà mình nghèo, chả bằng ai”. Tôi bảo: “Người ta biết lựa cơm gắp mắm, em cứ khéo thu vén là ổn thôi,” nhưng cô ấy chỉ bĩu môi, quay đi. Tôi cũng chẳng để bụng, nghĩ tính vợ hay nói quá.

Hôm vừa rồi, về quê làm giỗ bố vợ. Nhà ngoại ở một huyện nhỏ, cách thành phố hơn trăm cây số. Giỗ xong, lúc mọi người đang dọn dẹp, tôi vô tình thấy Thảo kéo mẹ vợ ra góc sân, dúi vào tay bà hai tờ 500 nghìn, miệng thì thầm: “Mẹ cầm mà tiêu vặt, con gửi thêm chút ít.” Bà ngoại cười hiền, gật gù cất tiền vào túi áo. Tôi đứng sau cây cau, nhìn mà sững sờ. Hai triệu không phải số tiền lớn, nhưng với 5 triệu tôi đưa mỗi tháng, Thảo lúc nào cũng kêu thiếu trước hụt sau, vậy tiền đâu mà cô ấy gửi mẹ?

Trên đường về, tôi không nhịn được, hỏi thẳng: “Em lấy đâu ra 2 triệu đưa mẹ vậy?” Thảo giật mình, lấp liếm: “À, em để dành từ tiền chợ thôi, có gì đâu.” Tôi cười khẩy: “Tiền chợ mà để dành được 2 triệu, vậy mà ngày nào em cũng kêu không đủ ăn?” Thảo im lặng, mặt đỏ gay, không đáp. Tôi biết ngay, cô ấy có quỹ đen, chắc chắn không chỉ 2 triệu. Bao lâu nay than vãn, hóa ra là để tôi không nghi ngờ, còn tiền tôi đưa thì cô ấy ém đi một phần.

Đêm đó, nằm trên giường, tôi nghĩ mãi. Vợ gửi tiền cho mẹ thì cũng chẳng có gì sai, nhưng cái kiểu kêu ca rồi giấu giếm làm tôi thấy khó chịu. Sáng hôm sau, tôi gọi Thảo ra nói chuyện: “Từ tháng sau, anh đưa em 6 triệu, nhưng em ghi rõ chi tiêu, còn thừa thì cứ giữ, đừng kêu ca nữa. Anh không muốn vợ chồng mình sống mà nghi kỵ nhau.” Thảo gật đầu, mắt cụp xuống. Tôi không biết cô ấy có thật lòng không, nhưng tôi hy vọng từ giờ mọi thứ sẽ rõ ràng hơn.