Chồng tôi, Nam, chưa bao giờ hào hứng khi tôi đề cập đến chuyện về quê thăm bố chồng. Anh luôn viện cớ: “Đường xa, em không quen đâu”, hay “Bố thích ở một mình, không cần thăm nhiều”. Tôi nghĩ anh chỉ muốn tôi khỏi vất vả, nhưng sự né tránh ấy dần khiến tôi nghi ngờ. Quyết định hành động, tôi lặng lẽ thu xếp, nói dối anh rằng mình đi công tác, rồi một mình bắt xe về quê nội.

Căn nhà của bố chồng nằm lặng lẽ giữa cánh đồng xanh mướt. Bố đã ngoài 60, sống đơn độc từ khi mẹ chồng qua đời. Tôi bước vào sân, gọi lớn: “Bố ơi, con về thăm bố đây!” Bố từ trong nhà bước ra, dáng vẻ hơi giật mình nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Con bé, sao không báo trước? Vào nhà đi, để bố pha nước.”

Tôi đặt túi quà lên bàn, định bụng ở lại vài ngày để gần gũi bố hơn. Nhưng rồi, từ phía bếp, một người phụ nữ xuất hiện. Chị ta trạc 40, da ngăm, tóc buộc gọn, mặc áo dài giản dị, tay bưng khay nước. Chị nhìn tôi, mỉm cười: “Chị là vợ anh Nam phải không? Em là Lan, giúp việc cho bác mấy năm nay.”

Tôi gật đầu chào, nhưng ánh mắt Lan có gì đó khiến tôi bất an. Cách chị ta nhìn bố chồng, giọng nói dịu dàng khi hỏi han bố, và cả cách bố đáp lại – tất cả đều toát lên sự thân thuộc vượt xa mối quan hệ chủ – tớ. Suốt buổi chiều, tôi quan sát. Lan loay hoay nấu nướng, dọn dẹp, còn bố thì luôn miệng: “Lan nó giỏi lắm, không có nó bố chẳng biết xoay sở thế nào.”

Đêm xuống, khi bố đã lên phòng nghỉ, tôi ngồi lại nói chuyện với Lan. Chị kể mình từng có chồng, ly hôn cách đây chục năm, không con cái, rồi đến đây làm giúp việc để kiếm sống. Tôi hỏi thêm: “Chị ở đây lâu chưa?”, Lan ngập ngừng, đáp: “Cũng gần 5 năm. Bác tốt với em lắm, coi em như người nhà.” Câu nói ấy khiến tôi lạnh người. Tôi nhớ lại những lần Nam về quê một mình, ở lại vài ngày, trở về với vẻ mặt khó hiểu. Tôi từng gặng hỏi, nhưng anh chỉ nói: “Bố thích yên tĩnh, không muốn ồn ào.”

Sáng hôm sau, tôi quyết định lục lọi một chút để tìm manh mối. Trong lúc dọn dẹp phòng khách, tôi vô tình làm rơi một chiếc hộp gỗ cũ dưới gầm tủ. Hộp bật tung, để lộ ra một xấp ảnh. Tôi chết lặng khi nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên: Nam và Lan, đứng sát bên nhau, cười rạng rỡ bên cánh đồng lúa. Tấm ảnh được chụp cách đây 3 năm, theo ngày ghi phía sau. Lật tiếp, tôi thấy những bức khác: Nam ôm vai Lan, hai người cùng bố chồng ngồi ăn cơm trong bếp. Tim tôi đập thình thịch, tay run run.

Chưa kịp định thần, Lan từ đâu bước vào, thấy tôi cầm xấp ảnh. Chị ta tái mặt, lắp bắp: “Chị… chị đừng hiểu lầm. Em với anh Nam chỉ là…” Tôi cắt lời: “Chỉ là gì? Chị giải thích đi!” Lan cúi đầu, im lặng hồi lâu, rồi thở dài: “Chị muốn biết sự thật thì hỏi anh Nam. Em không có quyền nói.”

Tôi gọi ngay cho Nam, giọng run rẩy: “Anh về quê ngay đi, em cần anh giải thích.” Anh đến vào chiều muộn, mặt tái mét khi thấy tôi cầm xấp ảnh. Sau phút chần chừ, anh thú nhận: “Lan không chỉ là giúp việc. Cô ấy… từng là người yêu cũ của anh. Khi bố bị bệnh mấy năm trước, anh nhờ cô ấy đến chăm sóc bố. Rồi… mọi chuyện đi xa hơn dự tính.”

Tôi sững sờ: “Đi xa là sao? Anh và cô ta…” Nam cúi đầu: “Anh không muốn em biết vì sợ em tổn thương. Anh với Lan giờ chỉ là quá khứ, nhưng bố đã coi cô ấy như con dâu. Anh không muốn em về đây, vì anh sợ bố sẽ ép anh chọn giữa em và Lan.”

Tôi nhìn sang bố chồng, ông ngồi đó, mắt đỏ hoe: “Con ơi, bố xin lỗi. Bố chỉ muốn giữ Lan lại vì nó tốt với bố, mà thằng Nam thì…” Ông bỏ lửng câu nói. Tôi bật khóc, không phải vì giận, mà vì cảm giác bị lừa dối. Tôi quay sang Nam: “Anh chọn đi, em hay cô ấy?” Nam nắm tay tôi, giọng khẩn thiết: “Anh chọn em, anh thề.”

Nhưng khi tôi nhìn sang Lan, ánh mắt cô ta ánh lên sự thách thức. Đêm đó, tôi rời khỏi nhà, để lại câu hỏi treo lơ lửng: liệu Nam có thật sự chọn tôi, hay chỉ là lời nói dối để xoa dịu cơn sóng đang dâng trào?