Hà, một cô gái 28 tuổi, sống cùng cậu con trai 5 tuổi tên Bin trong một căn hộ nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Sài Gòn. Năm năm trước, cuộc đời cô rẽ sang một ngã tối tăm khi cô trót mang thai với người yêu thời đại học. Gã đó, sau khi biết tin, thẳng thừng chối bỏ và cắt đứt liên lạc. Hà, vốn là con gái út trong gia đình bảo thủ ở một làng quê miền Trung, không dám đối mặt với ánh mắt khinh miệt của cha mẹ và hàng xóm. Cô ôm bụng bầu rời quê, vào Nam lập nghiệp, quyết tâm nuôi con một mình. Nhưng mỗi lần Bin ngây thơ hỏi: “Bố con đâu hả mẹ?”, trái tim cô lại nhói đau. Cô không muốn con mình lớn lên với cảm giác thiếu thốn, thế là một ý tưởng táo bạo nảy ra: thuê người đóng giả làm bố Bin.

Qua một người bạn, Hà quen Nam, một anh chàng 30 tuổi chưa vợ, làm nghề chạy xe ôm công nghệ. Nam cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, giọng nói trầm ấm, nhưng ánh mắt lại phảng phất chút uể oải của kẻ từng thất bại trong đời. Anh đang nợ nần chồng chất sau một lần đầu tư kinh doanh thua lỗ, nên khi Hà ngỏ lời, anh không suy nghĩ nhiều. “Tôi trả anh 1 tỷ đồng, anh đóng vai bố thằng Bin trong 3 năm. Xong việc, anh tự do, tiền trao tay đủ,” Hà nói, giọng dứt khoát. Nam gật đầu, nghĩ đây là cơ hội đổi đời. Giả làm chồng, làm cha, có khó gì đâu?

Ba năm trôi qua như một giấc mơ kỳ lạ. Nam dọn đến sống cùng mẹ con Hà, hóa thân thành người bố hoàn hảo của Bin. Anh chở thằng bé đi học mỗi sáng trên chiếc xe máy cũ kỹ, chiều về lại cùng Bin chơi bóng rổ dưới sân chung cư. Những tối Hà đi làm khuya, Nam còn lọ mọ vào bếp nấu cháo gà cho Bin, dù anh chưa từng nấu nướng trước đó. Bin quấn quýt Nam, gọi “bố” ngọt xớt, còn Hà dần quen với sự hiện diện của anh trong nhà. Hàng xóm xung quanh tấm tắc khen gia đình nhỏ hạnh phúc, không ai nghi ngờ gì. Có lần, cô giáo của Bin còn hỏi Hà: “Chồng chị hiền quá, kiếm đâu ra người đàn ông vừa chăm con vừa thương vợ thế này?” Hà chỉ cười gượng, lòng thầm nghĩ: “Giá mà thật.”

Nam cũng thay đổi. Từ một gã trai sống buông thả, anh dần thấy yêu cái tổ ấm giả tạo này. Bin giống như liều thuốc chữa lành những vết thương trong lòng anh, còn Hà, với sự mạnh mẽ và dịu dàng, khiến anh đôi lần rung động. Nhưng hợp đồng là hợp đồng, anh tự nhủ, chỉ cần hết 3 năm, anh sẽ cầm tiền và đi.

Rồi một buổi chiều mưa, khi Hà dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị cho ngày cuối cùng của “hợp đồng”, cô vô tình làm rơi chiếc điện thoại cũ của Nam khỏi bàn. Màn hình sáng lên, hiển thị một tin nhắn cũ từ một số lạ: “Nam, mày còn nhớ cái đêm ở quán bar 5 năm trước không? Con bé Hà giờ ra sao rồi? Đừng nói mày không biết nó có thai nhé.” Hà chết lặng. Cô lục lại ký ức đau đớn: cái đêm cô say xỉn ở một quán bar Sài Gòn, tỉnh dậy bên một gã đàn ông lạ mặt, rồi mang thai Bin. Gã đó biến mất không dấu vết, để lại cô với nỗi đau và sự xấu hổ. Nhưng giờ đây, mọi thứ như sụp đổ: người đàn ông cô thuê đóng giả bố Bin lại chính là kẻ đã bỏ rơi cô năm xưa.

Hà run rẩy cầm điện thoại, nước mắt lăn dài. Cô nhớ lại lần đầu gặp Nam, anh từng thoáng giật mình khi nhìn cô, nhưng cô nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên. Hóa ra không phải. Tối đó, khi Nam về nhà, Hà không kìm được, ném chiếc điện thoại xuống trước mặt anh, gằn giọng: “Anh giải thích đi! Anh là thằng khốn đó đúng không?” Nam tái mặt, đứng im như tượng. Sau một hồi im lặng, anh quỳ xuống, giọng khàn đặc: “Tôi không biết cô là Hà cho đến khi nhìn thấy Bin. Thằng bé giống hệt tôi hồi nhỏ. Tôi nhận lời đóng giả không chỉ vì tiền, mà vì tôi muốn ở gần con mình. Tôi hèn, tôi không dám nhận lúc đó, nhưng 3 năm qua, tôi đã cố bù đắp.”

Hà ôm mặt khóc nức nở. Cô không biết nên căm hận hay cảm thông. Nam từng là kẻ bỏ chạy, nhưng 3 năm qua, anh đã cho Bin một người bố, cho cô một bờ vai, dù chỉ là giả. Cô nhìn sang Bin, thằng bé đang ôm chặt chân Nam, ngơ ngác hỏi: “Mẹ sao thế? Bố làm gì sai hả mẹ?” Trái tim Hà mềm nhũn. Cô nhớ lại những lần Nam thức trắng đêm khi Bin ốm, những lần anh lặng lẽ giặt đồ giúp cô, và cả ánh mắt ấm áp anh dành cho Bin – không phải diễn, mà là thật.

Sau một đêm dài suy nghĩ, Hà gọi Nam ra nói chuyện. Cô thở dài: “Anh nợ mẹ con tôi một lời xin lỗi đàng hoàng. Anh từng là thằng hèn, nhưng 3 năm qua, anh đã làm tròn vai bố của Bin. Nếu anh muốn ở lại, muốn làm bố thật, thì đừng chạy trốn nữa. Nhưng tôi không hứa sẽ tha thứ ngay đâu.” Nam gật đầu, mắt đỏ hoe: “Cảm ơn cô. Tôi sẽ chứng minh.”

Câu chuyện khép lại với một khởi đầu mới, không phải cổ tích hoàn hảo, mà là sự thật đầy gai góc. Hà và Nam không lập tức trở thành gia đình hạnh phúc, nhưng họ cho nhau cơ hội để hàn gắn, vì Bin, và vì chính họ. Dưới mái nhà nhỏ, tiếng cười của Bin vẫn vang lên, như một lời nhắc rằng, đôi khi, cuộc đời có những vòng tròn kỳ lạ để đưa người ta trở về với nhau.