Ở một góc phố nhỏ của Hà Nội, nơi những con hẻm chật hẹp đan xen với dòng người tấp nập, cậu bé Tuấn, 12 tuổi, sống cùng mẹ trong một căn nhà trọ tồi tàn. Tuấn gầy gò, nước da ngăm đen, đôi mắt sáng nhưng luôn phảng phất nỗi buồn. Mẹ cậu, chị Lan, làm nghề bán vé số dạo, ngày nắng cũng như mưa, lê bước trên khắp các con phố để nuôi Tuấn ăn học. Cuộc sống của hai mẹ con nghèo khó, bữa cơm thường chỉ có rau luộc và chút cá khô, nhưng chị Lan luôn cố gắng để Tuấn không bỏ học. Cậu bé hiểu hoàn cảnh gia đình, ngoài giờ học thường đi nhặt ve chai, mong kiếm thêm ít tiền đỡ đần mẹ.

Một ngày nọ, khi đang lững thững đẩy chiếc xe đạp cũ chở bao tải ve chai qua khu phố sang trọng, Tuấn vô tình va phải một chiếc ô tô đen bóng loáng. Cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống với bộ vest lịch lãm, dáng vẻ uy nghi. Đó là ông Vinh, một tỷ phú nổi tiếng trong ngành bất động sản, người sở hữu hàng chục tòa nhà cao tầng khắp cả nước. Ông cau mày nhìn chiếc xe bị xước một vệt nhỏ, rồi quay sang Tuấn: “Nhóc, mày làm gì mà bất cẩn thế hả? Biết cái xe này bao nhiêu tiền không?”

Tuấn sợ hãi, lí nhí: “Cháu xin lỗi chú… Cháu không cố ý. Cháu nhặt ve chai, không có tiền đền đâu.” Ông Vinh định quát thêm, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo của cậu bé và chiếc xe đạp cà tàng, ông chợt mềm lòng. Ông xua tay: “Thôi, bỏ qua đi. Lần sau cẩn thận đấy.” Tuấn cúi đầu cảm ơn, nhưng trước khi ông Vinh bước lên xe, cậu bé bất ngờ nói: “Chú ơi, mẹ cháu có ảnh của chú trong ví của mẹ.”

Ông Vinh khựng lại, quay đầu nhìn Tuấn, giọng nghi hoặc: “Mày nói gì? Ảnh của tao? Mẹ mày là ai?” Tuấn ngập ngừng, rồi đáp: “Mẹ cháu tên Lan, bán vé số ở khu chợ gần đây. Cháu thấy ảnh chú trong ví mẹ mấy lần, nhưng mẹ không cho cháu hỏi.” Ông Vinh sững sờ. Cái tên “Lan” gợi lên một ký ức cũ cách đây 13 năm, khi ông còn là một doanh nhân mới khởi nghiệp, chưa giàu có như bây giờ. Ông từng yêu một cô gái tên Lan – người bán hàng rong hiền lành, tốt bụng. Nhưng khi sự nghiệp bắt đầu cất cánh, áp lực từ gia đình và tham vọng đã khiến ông rời bỏ cô mà không lời từ biệt. Ông nghe tin cô mang thai, nhưng không dám đối mặt, rồi dần chôn vùi quá khứ để xây dựng cơ nghiệp tỷ phú. “Chẳng lẽ…” ông tự nhủ, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Nhầm thôi.” Ông lên xe, rời đi, bỏ lại Tuấn với ánh mắt tò mò.

Nhưng câu nói của Tuấn cứ ám ảnh ông Vinh suốt cả ngày. Tối đó, trong căn biệt thự sang trọng, ông ngồi một mình bên ly rượu, lục lại ký ức. 13 năm trước, Lan từng là ánh sáng trong cuộc đời ông. Họ gặp nhau ở một quán nước ven đường, nơi ông thường nghỉ chân sau những ngày làm việc vất vả. Lan dịu dàng, luôn giữ cho ông một chỗ ngồi và ly trà đá mát lạnh. Tình yêu nảy nở, nhưng khi gia đình ông ép ông cưới một cô gái môn đăng hộ đối, ông chọn sự nghiệp và bỏ rơi Lan. Ông không ngờ hậu quả của quyết định ấy lại dẫn đến ngày hôm nay.

Ngày hôm sau, ông Vinh quyết định tìm đến khu chợ mà Tuấn nhắc đến. Ông đứng từ xa, quan sát từng người bán vé số. Rồi ông nhìn thấy chị Lan – người phụ nữ tiều tụy, tóc điểm bạc, đang mời khách mua vé với nụ cười gượng gạo. Dáng vẻ ấy khác xa cô gái trẻ trung năm xưa, nhưng đôi mắt buồn bã của chị vẫn gợi lên một cảm giác quen thuộc. Ông tiến lại gần, giả vờ mua vé số, giọng run run: “Chị Lan, phải không?” Chị Lan ngước lên, thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng cúi xuống: “Dạ, tôi tên Lan. Ông mua vé số giúp tôi không?”

Ông Vinh không đáp, chỉ hỏi: “Chị có con trai tên Tuấn đúng không? Nó nói trong ví chị có ảnh của tôi.” Chị Lan tái mặt, tay run run làm rơi xấp vé số xuống đất. Bà lắp bắp: “Ông… ông là ai? Tôi không biết gì đâu.” Nhưng ông Vinh kiên quyết: “Mở ví ra cho tôi xem.” Chị Lan do dự, rồi miễn cưỡng lấy từ túi áo một chiếc ví cũ kỹ, bên trong là tấm ảnh đã ngả vàng – một chàng trai trẻ đứng cười rạng rỡ bên cô gái, chính là ông Vinh của 13 năm trước.

Ông Vinh nghẹn ngào, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa gần đó. “Lan… là em thật sao? Tại sao em không tìm anh?” Chị Lan bật khóc: “Tìm để làm gì? Ngày anh đi, tôi đã chờ, đã hỏi, nhưng anh không quay lại. Tôi sinh Tuấn một mình, nuôi nó một mình. Giữ tấm ảnh này chỉ để nhắc mình đừng hy vọng nữa.” Ông Vinh cúi đầu, lần đầu tiên trong đời, ông thấy ân hận thực sự. Ông hỏi: “Tuấn… là con anh, đúng không?” Chị Lan gật đầu trong nước mắt: “Nhưng tôi chưa bao giờ nói với nó. Tôi không muốn nó biết bố nó là ai, sợ nó tổn thương.”

Ông Vinh im lặng hồi lâu, rồi đứng dậy, nắm tay chị Lan: “Đưa tôi về gặp thằng bé. Tôi đã sai quá nhiều, giờ tôi muốn sửa.” Chị Lan ngỡ ngàng, nhưng không từ chối. Họ cùng về căn nhà trọ nhỏ, nơi Tuấn đang ngồi học bài dưới ánh đèn mờ nhạt. Nhìn thấy ông Vinh, Tuấn ngạc nhiên: “Chú xe sang hôm qua? Chú làm gì ở đây?” Ông Vinh mỉm cười, quỳ xuống ngang tầm cậu bé: “Chú không chỉ là người lạ. Chú là bố cháu, Tuấn ạ.”

Tuấn sững sờ, nhìn mẹ, rồi nhìn ông Vinh. Cậu bé không khóc, chỉ hỏi: “Sao giờ chú mới đến? Mẹ cháu khổ lắm.” Câu hỏi ngây thơ như mũi dao đâm vào tim ông Vinh. Ông ôm Tuấn vào lòng: “Chú xin lỗi. Từ giờ, chú sẽ không để mẹ con cháu khổ nữa.” Chị Lan đứng bên, nước mắt lăn dài, nhưng lần này là giọt nước mắt của sự nhẹ lòng.

Từ hôm đó, ông Vinh âm thầm thay đổi cuộc sống của mẹ con Tuấn. Ông mua một căn nhà nhỏ cho họ, lo cho Tuấn học trường tốt, nhưng không ép họ sống trong xa hoa để tránh xa lạ. Ông thường xuyên ghé thăm, chơi với Tuấn, kể chuyện cho cậu bé nghe, như bù đắp những năm tháng đã mất. Chị Lan không tha thứ ngay, nhưng bà dần mở lòng khi thấy ông Vinh thật tâm. Còn Tuấn, cậu bé nghèo ngày nào giờ đã có một người bố – không chỉ trong ảnh, mà trong đời thực.