Qua việc chồng sử dụng tiền khi về quê vợ lo việc bố vợ nằm viện, tôi chỉ muốn ly hôn ngay.

Vợ chồng tôi kết hôn đến nay cũng đã được 10 năm, nhưng chưa bao giờ lại lục đục, bất bình với nhau như bây giờ. Hay đúng hơn tôi không chịu đựng được hơn với người chồng ngày càng quá đáng, khắt khe với vợ con đã đành, anh ấy còn tỏ rõ thái độ với nhà vợ. Sự thay đổi quá nhanh của chồng khiến tôi hụt hẫng, ngột ngạt khi chung sống một nhà.

Trước đây chồng tôi đâu đến nỗi như vậy, anh ấy không phải người lãng mạn, sôi nổi, nhưng cũng biết cư xử đúng mực. Cả hai vợ chồng đồng lòng làm ăn, nhờ vậy mới có cuộc sống đầy đủ, ổn định như ngày hôm nay. Nhưng bây giờ anh ấy đã khác trước, không muốn hợp tác với vợ, thường xuyên khắc khẩu với nhau.

Đỉnh điểm của cách cư xử của chồng làm tôi thất vọng đó là với nhà vợ. Cách đây 10 ngày, bố tôi ốm đau phải nằm viện, tôi bận việc chưa về được nên nhờ chồng đi giúp. Trước khi đi tôi đưa cho chồng 50 triệu đồng, nói anh ấy có gì cứ sử dụng tiền để lo viện phí, thuốc men và mua gì đó để chăm sóc cho bố.

Chồng vui vẻ nhận lời khiến tôi cũng rất yên, xong việc tôi sẽ về ngay với bố. Những tưởng chồng sẽ thay mình làm việc quan trọng, đây cũng là dịp để vợ chồng tôi báo hiếu, chăm lo cho bố. Nào ngờ, khi vào tới bệnh viện, tôi gặp hết ngỡ ngàng này tới ngỡ ngàng khác vì chồng.

Chồng cầm 50 triệu về quê lo việc bố vợ ốm, tôi thất thần khi biết số tiền chồng đã chi - Ảnh 2.

Nghĩ nhiều đến ly hôn khi chồng đối xử tệ bạc với nhà vợ.

Vào phòng thăm bố, tôi không thấy chồng mình ở đâu, một mình bố tôi nằm trên giường bệnh không có người nhà chăm sóc. Đi tìm chồng, tôi thấy anh ta đang ngồi buôn chuyện với những người xa lạ ở hàng nước ngoài cổng viện. Tay anh ta lăm lăm chiếc điện thoại, nhắn tin cho ai đó, tỏ ra rất chi là vui vẻ.

Khi tôi hỏi sao không chăm bố vợ, chồng tôi lạnh lùng đáp: “Ông nằm đó nghỉ ngơi, anh ngồi cạnh cũng có giúp được gì đâu. Với lại anh nhờ mấy bà cùng chăm người bệnh trong phòng là có gì thì gọi bác sĩ giúp anh rồi. Ở viện đầy người chứ có phải ở nhà đâu mà cứ phải túc trực ở bên”.

Chưa hết, khi hỏi đến việc lo viện phí, tiền thuốc cho bố gì chưa. Chồng tôi giải thích chỉ mua vài thứ lặt vặt như chậu nhựa, bô nhựa và khăn mặt cho bố. Mọi khoản chi phí lớn đã bắt em gái vợ chi trả, với lý do giải thích: “Anh gọi điện bắt vợ chồng em vợ chuyển khoản để lo mọi chi phí rồi. Vợ chồng nó được bố mẹ giúp đỡ nhiều, còn được bố mẹ cho tiền xin việc, xây nhà. Mà sau này nếu ông bà ngoại cho đất, thì hai chị em cũng đều như nhau. Nên trách nhiệm lo cho bố tốt nhất là mình không nên dính dáng vào”.

Tôi nghe xong mà bật khóc, tôi quá thất vọng về cách hành xử của chồng. Nhờ anh ta về lo chuyện quan trọng, vậy mà anh ta hời hợt trong chăm sóc, tính toán, tị nạnh với em gái tôi. Đưa chồng 50 triệu, vậy mà anh ta chỉ chi ra có vài trăm nghìn. Không phải bây giờ, trước nay chồng luôn có ác cảm với bên nhà vợ, lấy mọi lý do để trốn tránh về nhà ngoại.

Mỗi khi tôi nhắc tới việc gia đình bên nhà mình, lập tức chồng chê bai, nói cạnh khóe khiến tôi rất khó chịu. Tôi luôn hết lòng vì nhà chồng, nhưng anh ấy lại thờ ơ, ác cảm với bên nhà vợ. Thường xuyên tỏ ra hằn học trước các quyết định của bố mẹ vợ. Không ít lần làm cho tôi bẽ mặt trước người nhà.

Chồng đối xử tệ bạc với vợ và nhà vợ, tôi phải làm gì để anh ta thay đổi suy nghĩ? Tôi cảm thấy quá sức chịu đựng, tôi có nên xem xét đến chuyện ly hôn?