Hà Nội một chiều mưa phùn, Hoàng Minh ngồi trong văn phòng sang trọng trên tầng 20 của tòa cao ốc, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa kính. Anh là giám đốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử công ty, 32 tuổi, đẹp trai, tài năng, gia thế hiển hách. Nhưng hôm nay, tâm trí anh không đặt vào những con số lợi nhuận hay bản hợp đồng triệu đô. Nó đang lạc lối ở một quán hát nhỏ nằm khuất trong con ngõ hẹp, nơi anh gặp Linh – cô gái có giọng hát làm trái tim anh rung động.

Linh chỉ là một nhân viên phục vụ kiêm ca sĩ tại quán hát ấy. Cô 25 tuổi, dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt luôn phảng phất nỗi buồn. Giọng hát của Linh không phải là thứ âm thanh hoàn hảo của những diva sân khấu lớn, mà là sự chân thật, sâu lắng, như kể lại chính cuộc đời cô. Hoàng Minh gặp Linh tình cờ trong một lần đi tiếp khách. Anh vốn không thích những nơi như thế, nhưng tiếng hát của cô đã giữ chân anh lại. Từ đó, anh trở thành khách quen, không phải vì rượu hay không khí, mà vì Linh.

Minh yêu Linh, yêu một cách mãnh liệt và chân thành đến mức chính anh cũng bất ngờ. Anh không quan tâm cô làm nghề gì, xuất thân ra sao. Với anh, Linh là viên ngọc quý bị vùi lấp trong góc khuất của cuộc đời. Sau vài tháng qua lại, Minh quyết định ngỏ lời. Một buổi tối, anh đợi Linh tan ca, kéo cô ra góc phố vắng và nói:

“Linh, anh không muốn em tiếp tục làm ở đây nữa. Anh yêu em, thật lòng. Hãy bỏ nghề này, về làm vợ anh. Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Linh ngước nhìn Minh, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn đường. Cô cười nhạt: “Anh nói thật không? Một người như anh, giàu có, địa vị, lại muốn cưới một đứa như em?”

“Anh không đùa. Anh đã suy nghĩ rất kỹ. Với anh, em là tất cả.” Minh nắm tay cô, giọng kiên định.

Linh im lặng hồi lâu. Cô từng gặp không ít lời đường mật từ những gã đàn ông qua đường, nhưng ánh mắt Minh khác hẳn – chân thành, ấm áp. Cuối cùng, cô gật đầu: “Nếu anh thật lòng, em sẽ thử tin anh một lần.”

Minh mừng như mở cờ trong bụng. Anh lập tức sắp xếp mọi thứ: thuê một căn hộ nhỏ cho Linh nghỉ ngơi, lo cho cô học thêm một khóa nghề để sau này ổn định cuộc sống. Anh muốn cô hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, với cái quán hát đầy mùi rượu và khói thuốc ấy. Linh cũng dần mở lòng, tin vào tình yêu của Minh. Cô bắt đầu mơ về một mái ấm, một gia đình – điều mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới.

Sau ba tháng, Minh quyết định đưa Linh về ra mắt gia đình. Anh muốn mọi thứ chính thức, muốn bố mẹ anh đón nhận cô như con dâu tương lai. Anh đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với sự phản đối, bởi gia đình anh vốn bảo thủ, trọng môn đăng hộ đối. Nhưng Minh tin rằng, với tình yêu của mình, anh sẽ thuyết phục được tất cả.

Ngày ra mắt, Linh mặc chiếc áo dài trắng giản dị mà Minh chọn cho cô. Cô hồi hộp đến run người, nhưng Minh nắm tay cô, thì thầm: “Đừng sợ, có anh ở đây.” Xe dừng trước cổng biệt thự sang trọng của gia đình Minh. Bố mẹ anh đã chờ sẵn trong phòng khách, không khí trang trọng nhưng cũng đầy căng thẳng.

Khi Linh bước vào, mẹ Minh mỉm cười xã giao, nhưng ánh mắt bà thoáng chút dò xét. Bố Minh, ông Tuấn – một người đàn ông ngoài 60, tóc đã điểm bạc, dáng vẻ nghiêm nghị – đứng dậy chào hỏi. Nhưng ngay khoảnh khắc ông nhìn thấy Linh, sắc mặt ông bỗng tái đi. Linh cũng khựng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. Không khí trong phòng bỗng chùng xuống, như có một luồng gió lạnh lùa qua.

Minh ngơ ngác: “Bố, mẹ, đây là Linh, bạn gái con. Con muốn…”

Ông Tuấn cắt lời, giọng run run: “Cô… cô là ai? Tôi… tôi thấy cô quen lắm.”

Linh cúi mặt, bàn tay siết chặt vạt áo. Cô lắp bắp: “Cháu… cháu là bạn gái anh Minh ạ.”

Nhưng ông Tuấn không nghe hết. Ông bước tới gần hơn, nhìn chằm chằm vào Linh, rồi bất ngờ thốt lên: “Cô… cô không phải là cô gái ở quán hát trên phố X sao?”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Minh sững sờ, quay sang Linh: “Bố nói gì vậy? Linh, em biết bố anh sao?”

Linh cắn môi, nước mắt chực trào. Cô không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ông Tuấn quay sang Minh, giọng đầy tức giận: “Con trai, con biết con đang đưa ai về nhà không? Cô ta… cô ta từng phục vụ bố ở quán hát đó! Bố từng là khách của cô ta!”

Phòng khách như vỡ òa trong im lặng chết chóc. Mẹ Minh ôm đầu, lẩm bẩm: “Trời ơi, sao lại thế này?” Minh đứng chết trân, đầu óc quay cuồng. Anh nhìn Linh, nhìn bố, không tin nổi vào tai mình. Linh bật khóc, quay người định chạy ra cửa, nhưng Minh níu tay cô lại.

“Em nói đi, chuyện này là sao?” Minh gằn giọng, dù trong lòng anh đang rối như tơ vò.

Linh nghẹn ngào: “Em không biết… Em không ngờ ông ấy là bố anh. Em chỉ làm việc ở đó, phục vụ khách thôi. Em chưa từng… chưa từng làm gì sai trái với anh.”

Ông Tuấn hét lên: “Cô còn dám nói thế sao? Loại người như cô mà đòi bước chân vào nhà này à?”

Minh buông tay Linh, bước tới trước mặt bố: “Bố, đủ rồi! Bố từng là khách ở đó, bố cũng có phần trong chuyện này. Sao bố lại đổ hết lỗi cho cô ấy?”

Ông Tuấn sững lại, nhưng rồi quay mặt đi, không nói thêm. Mẹ Minh kéo tay anh: “Minh, con bình tĩnh. Chuyện này… không thể chấp nhận được.”

Minh nhìn Linh, cô gái nhỏ bé đang run rẩy giữa cơn bão gia đình anh. Anh chợt nhận ra, dù sự thật có đau đớn thế nào, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không thay đổi. Anh bước tới, ôm lấy Linh trước ánh mắt sững sờ của bố mẹ.

“Con yêu cô ấy. Dù quá khứ có ra sao, con vẫn muốn cưới cô ấy. Bố mẹ không chấp nhận thì tùy, nhưng con không bỏ rơi Linh.”

Linh òa khóc trong vòng tay Minh. Cô không ngờ anh vẫn chọn cô, giữa lằn ranh của gia đình và tình yêu. Ông Tuấn thở dài, bỏ ra ngoài. Mẹ Minh lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.

Câu chuyện chưa có hồi kết rõ ràng. Minh và Linh rời khỏi nhà trong mưa, nhưng bàn tay họ vẫn nắm chặt. Có lẽ, tình yêu của họ sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách nữa. Nhưng ít nhất, họ đã chọn nhau, bất chấp tất cả.