Thấy tôi, cô đồng nghiệp cũng hoảng hốt, vội rút khẩu trang đeo vào mặt.

Thư, cô đồng nghiệp nhỏ tuổ.i nhất ở công ty tôi, cũng là cô gái có lối sống sang – xịn nhất. Thư mới vào công ty được 2 năm nay và luôn khiến mọi người choáng ngợp vì cách ăn mặc và tiêu xài. Ngày đầu tiên, cô ấy đã mời 20 người ở văn phòng trà sữa, ăn trưa. Trưởng phòng bảo để chia tiề.n ra, cô ấy vẫn một mực không chịu, còn mạnh miệng: “Có 3 triệu, thấm tháp gì với em đâu mà”. Thế là Thư có thêm biệt danh “Thư chịu chi” ở công ty.

Với mức lương chưa tới 12 triệu/tháng nhưng Thư xài túi xách 30 triệu là chuyện thường. Vòng tay vàng, bạch kim thì cô ấy đổi xoành xoạch. Váy áo cũng toàn đồ đẹp, nhìn thương hiệu mà chúng tôi choáng. Chưa kể, Thư còn hay xin nghỉ phép để đi du lịch nước ngoài. Một năm, cô ấy đi vài lần, mỗi chuyến cũng mấy chục triệu chứ không ít.

Tôi thường khen ngợi và ngưỡng mộ cuộc sống của Thư. Sao mà sướng thế không biết? Cùng là phụ nữ mà tôi chẳng dám mua thỏi son 2 triệu. Còn Thư cứ xài toàn hàng mấy triệu một thỏi. Một chuyến du lịch của Thư bằng 2 tháng tiề.n ăn của gia đình tôi.

Trong mắt tôi, cuộc sống của Thư là niềm mơ ước và hi vọng sau này con gái mình cũng được trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời như thế.

Vô tình thấy cô đồng nghiệp du lịch nước ngoài 6 lần/năm đang rửa bát ở quán ăn lề đường mà tôi ngã ngửa - Hình 1

Ảnh minh họa

Cho đến tuần trước, vợ chồng tôi đi ăn cùng một người bạn ở quán vỉa hè. Quán này nằm trong hẻm nhưng bạn tôi khen nức nở: Đồ ăn vừa ngon vừa hợp túi tiề.n.

Đang ăn thì tôi muốn đi rửa tay nên ra phía sau quán. Tại đây, tôi thấy Thư đang ngồi rửa đống chén bát, ly tách mà nhân viên bê xuống. Cô ấy ngồi quay lưng nhưng tôi vẫn ngờ ngợ nên gọi thử. Nghe gọi tên, Thư quay lại. Bốn mắt nhìn nhau, tôi ngã ngửa, Thư cũng hốt hoảng, vội rút khẩu trang bịt mặt lại.

Không muốn Thư khó xử nên tôi lánh đi. Trong đầu tôi suy nghĩ lung tung hết, tôi còn cho rằng chắc Thư là con gái chủ quán nên phụ gia đình rửa bát thôi.

Hôm sau, gặp nhau ở công ty, Thư cứ ngượng nghịu, lúng túng. Cô ấy chủ động mời tôi ăn trưa. “Chắc chị sốc lắm khi thấy em đang rửa bát?”. Thư hỏi thế. “Ừ, sốc thật, sốc bật ngửa bật nghiêng luôn đó em”. Tôi đáp lời.

Biết không giấu được nữa nên Thư nói hết cho tôi nghe. Thì ra cô ấy không giàu có gì, chỉ là muốn chứng tỏ bản thân sành đời, chịu chi nên mới dựng “phông bạt” để lừa mọi người. Chuyện đi du lịch cũng là lừa dối. Cô ấy có người anh họ làm photoshop, người đã giúp cô ấy có những bức ảnh lung linh ở nước ngoài mà không tốn phí.

Vòng vàng, túi xách, quần áo cũng là hàng thuê. Tất cả đều giả hết, chỉ có sự nghèo khổ của cô ấy là thật.

Vì sống ảo nên hiện tại, Thư đang nợ nần ngập đầu. Chủ nợ không biết khi nào tìm đến công ty để đòi tiề.n. Thư buồn bã nói chiều sẽ nộp đơn xin nghỉ việc nhưng vẫn muốn giữ ấn tượng tốt đẹp với mọi người. Cô ấy va.n xi.n tôi đừng tiết lộ mọi chuyện cho ai biết.

Thấy Thư, tôi vừa thương vừa muốn mắng cho một trận. Chỉ vì “phông bạt” mà làm khổ bản thân, có đáng không? Nếu cô ấy không từ bỏ lối sống này, trước sau gì cũng bị chủ nợ quậy cho te tua. Không biết phải khuyên Thư thế nào nữa?