Tại sao phải đợi 2 ngày nữa mới được ăn, trong khi chỉ cần ra chợ ngay gần nhà là mua được tôm rồi. Tuy hơi khó hiểu, nhưng tôi đành im lặng.

Ngày ngỏ ý muốn lấy chồng, bố mẹ tôi không đồng ý vì quê hai nhà quá xa nhau, bố mẹ lại chỉ có mình tôi là con. Hơn nữa, nhà anh nghèo, sinh ra trong gia đình đơn thân nên cũng không thể tới ở rể được. Sợ con gái sẽ phải chịu khổ khi vào một gia đình như thế, bố mẹ đã nhờ bạn bè, người thân thuyết phục tôi nhưng tôi vẫn kiên quyết lấy anh không chút do dự.

Tuy nhà không có điều kiện, lương hưu của mẹ chồng chỉ 5 triệu mỗi tháng, nhưng bà là người tử tế, thương yêu tôi như con gái. Trong mỗi bữa ăn luôn có những món tôi thích ăn. Biết tôi không ăn được cay, mẹ còn nấu riêng cho tôi một nồi.

Ngày tôi mang thai, mẹ chồng còn chăm sóc chu đáo hơn. Mẹ không cho tôi động chân động tay làm gì cả, mỗi ngày đều hỏi tôi muốn ăn gì để mẹ nấu. Mẹ nhớ cả lịch khám thai của tôi, luôn nhắc ông xã đưa tôi đi khám. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, mẹ lại giục anh cùng tôi đi dạo, còn mẹ rửa bát, lau sàn, giặt quần áo,…

Ngày tôi mang thai, mẹ chồng chăm sóc rất chu đáo. (Ảnh minh họa)

Tôi có một người đồng nghiệp cũng lấy chồng xa, nhưng cuộc sống làm dâu không hề dễ dàng. Cô ấy kể, mặc dù bụng mang dạ chửa, mẹ chồng ở nhà cả ngày nhưng bà chỉ ngồi chơi nói chuyện với mấy bà trong xóm, hôm nào cũng đợi cô ấy tan làm về nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.

Mỗi lần mỏi chân, mỏi tay nhờ chồng bóp một chút thì mẹ chồng cũng soi mói, cho rằng cô ấy cậy đang mang thai mà lên mặt, làm quá mọi thứ lên. Nghe cô ấy kể, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có một người mẹ chồng tốt, cưng chiều tôi như con gái.

Thế nhưng, mấy hôm trước tôi bảo với mẹ chồng rằng mình thèm ăn tôm, nhờ mẹ nấu cho thì bà lại bắt tôi đợi thêm 2 ngày. Chồng tôi cũng nói thêm vào:

– Em đợi thêm 2 ngày nhé, 2 ngày sẽ trôi qua nhanh thôi mà.

Điều này khiến tôi hơi bất ngờ. Tại sao phải đợi 2 ngày nữa mới được ăn, trong khi chỉ cần ra chợ ngay gần nhà là mua được tôm rồi. Hơn nữa, trước đây hễ tôi thèm ăn món gì là mẹ chồng sẽ nấu luôn. Có hôm giữa trưa nắng, vô tình nghe tôi nói với chồng thèm ăn chè, mẹ cũng đội nắng đi mua về cho tôi luôn. Tại sao lần này mẹ lại bắt tôi chờ đợi? Tuy hơi khó hiểu, nhưng tôi đành im lặng.

Bảo mẹ chồng thèm ăn tôm, bà lại bảo tôi đợi thêm 2 ngày. (Ảnh minh họa)

Hai ngày sau, khi tan làm về nhà, vừa bước vào cửa tôi đã choáng váng với cảnh trước mặt. Tôi thấy bố mẹ mình, người mà tôi ngày ngày mong nhớ, đang ngồi nói chuyện rôm rả với mẹ chồng trong phòng khách. Điều này quá đỗi bất ngờ khiến tôi gần như bật khóc.

Từ khi lấy chồng đến giờ, tôi mới về thăm bố mẹ được đúng một lần. Sau này, vì mang thai và ốm nghén nặng nên tôi chưa có dịp về thăm bố mẹ. Mang thai lại nhạy cảm, dễ xúc động hơn nên đêm nào tôi cũng nhớ bố mẹ nhưng chẳng dám nói ra. Tại sao giờ bố mẹ tôi lại ở đây?

Hóa ra, bố tôi đã làm thủ tục nghỉ hưu từ 2 ngày trước, chồng đã mời bố mẹ tôi đến chơi. Tuy nhiên, vì muốn tạo bất ngờ cho tôi nên cả nhà đều giấu. Nhà tôi ở vùng biển, tôm cá tươi ngon nên mẹ chồng mới bảo tôi đợi, để bố mẹ mang từ quê tới luôn. Biết chuyện, tôi xúc động ôm lấy bố mẹ mà khóc.

Những ngày sau, chồng còn xin nghỉ việc để đưa bố mẹ tôi đi chơi, tham quan các danh lam thắng cảnh gần nhà. Mẹ chồng muốn giữ bố mẹ tôi ở lại tới ngày tôi sinh nở nhưng cả hai từ chối, hứa lúc nào gần đến ngày tôi sinh thì sẽ đến.

Trước khi đi, bố mẹ còn dúi vào tay tôi một cuốn sổ tiết kiệm trị giá 1 tỷ đồng và nói:

 Ngày đó vì không muốn hai con đến với nhau nên bố mẹ không cho một đồng nào hồi môn. Giờ đến thăm, thấy con sống tốt thế này bố mẹ rất yên tâm. Món quà này là bố mẹ bù đắp cho các con, sau này sinh con xong bố mẹ sẽ cho thêm.

Nghe những lời mẹ nói, tôi nghẹn ngào rơi nước mắt vì quá đỗi hạnh phúc và biết ơn.