Bà Hiền, mẹ chồng của Lan, nổi tiếng trong xóm với tính tình cay nghiệt. Từ ngày Lan về làm dâu, bà không ngày nào không tìm cách “tác oai tác quái”. Sáng thì bà chê cơm Lan nấu nhạt, tối thì bà bóng gió rằng cái váy Lan mặc trông “chẳng ra dáng con dâu”. Có lần, bà còn cố tình làm đổ bát canh cá mà Lan mất cả tiếng đồng hồ hầm, rồi thở dài: “Tay chân vụng về thế này, ai mà chịu nổi!”

Nhưng điều kỳ lạ là mỗi khi Tuấn – chồng Lan – có mặt, bà Hiền bỗng hóa thành một người khác. Bà rưng rưng nước mắt kể với con trai: “Mẹ già rồi, chẳng ai quan tâm. Hôm nay mẹ lỡ làm đổ bát canh, thế mà con dâu nó nhìn mẹ bằng ánh mắt khó chịu lắm!” Tuấn nghe xong, quay sang trách Lan: “Em phải thông cảm cho mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, đừng làm mẹ buồn.” Lan tức nghẹn họng nhưng chẳng biết phản bác thế nào, chỉ đành im lặng.

Cứ thế, suốt một năm, Lan sống trong cảnh ấm ức. Bà Hiền ngày càng lấn lướt, còn Tuấn thì luôn bênh mẹ, nghĩ vợ mình vô tâm. Đỉnh điểm là một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, bà Hiền bất ngờ đứng dậy, tay ôm ngực, thở hổn hển: “Tôi khổ quá, con dâu chẳng xem tôi ra gì. Chắc tôi chết đi cho nó vừa lòng!” Tuấn hoảng hốt đỡ mẹ, quay sang quát Lan: “Em quá đáng vừa thôi!”

Lan không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy định phân trần, nhưng đúng lúc đó, chuông cửa reo. Một người đàn ông lạ mặt bước vào, tự xưng là luật sư. Ông ta đưa ra một tập tài liệu dày cộp, giọng điềm tĩnh: “Bà Hiền, tôi đến để thông báo: di chúc của chồng bà vừa được tìm thấy. Ông ấy để lại toàn bộ tài sản – căn nhà này và số tiền tiết kiệm – cho cháu dâu, cô Lan, với điều kiện cô ấy sống chung và chăm sóc bà đến cuối đời. Nếu cô ấy rời đi, bà sẽ không được hưởng gì.”

Cả nhà chết lặng. Bà Hiền tái mặt, đôi tay run rẩy buông rơi chiếc đũa. Tuấn ngơ ngác nhìn mẹ, rồi quay sang Lan, lắp bắp: “Mẹ… mẹ biết chuyện này từ đầu sao?” Bà Hiền cứng họng, chỉ ú ớ không thành lời. Hóa ra, bà đã cố tình hành hạ Lan, hy vọng cô sẽ bỏ đi để bà độc chiếm tài sản mà không ai hay biết.

Lan mỉm cười nhẹ, nhìn mẹ chồng: “Con sẽ ở lại, mẹ yên tâm. Nhưng từ giờ, mẹ con mình sống hòa thuận nhé?” Bà Hiền cúi đầu, lần đầu tiên trong đời không dám nhìn thẳng vào mắt con dâu.