Hương lấy chồng được ba năm. Chồng cô, Nam, là con trai út trong gia đình có ba anh em, nhưng lại là người duy nhất sống cùng mẹ chồng, bà Tâm, ở căn nhà cũ kỹ giữa phố. Bà Tâm vốn là người phụ nữ khắc nghiệt, từng một tay nuôi ba đứa con khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Với bà, mọi thứ trong nhà phải theo ý bà, từ cách nấu ăn đến việc giặt giũ. Hương, từ một cô gái trẻ trung, năng động, dần trở thành người câm lặng trong nhà, cúi đầu làm theo những lời chỉ trích không ngớt của mẹ chồng.

Một hôm, Hương đang lúi húi kho nồi cá – món ăn Nam thích nhất – thì bà Tâm từ chợ về, xách theo túi cá tươi. Nhìn nồi cá đang sôi trên bếp, bà nhíu mày:
“Cô kho cái gì mà tanh thế? Cá tôi mua đây, bỏ cái đó đi, làm lại. Nhà này không ăn đồ thừa đâu.”
Hương ngập ngừng: “Dạ, nhưng con mới kho, cá này Nam thích…”
“Thích cái gì? Cô làm ôsin ở đây thì làm cho tử tế, đừng cãi!” – Bà Tâm gắt lên, tiện tay đổ luôn nồi cá Hương vừa kho vào thùng rác.

Hương đứng chết lặng, đôi tay run run. Đêm đó, cô gọi điện cho mẹ đẻ, bà Lan, khóc nức nở kể lại chuyện. Bà Lan, một người phụ nữ quê mùa nhưng cứng cỏi, nghe xong chỉ bảo: “Con cứ về đây, mẹ không để con khổ thế đâu.”

Hôm sau, bà Lan xách làn lên thành phố, gõ cửa nhà thông gia. Bà Tâm ra mở cửa, thấy bà Lan thì cười khẩy: “Ôi, thông gia lên chơi à? Có chuyện gì mà đường đột thế?”
Bà Lan không vòng vo, đi thẳng vào bếp, nhìn Hương đang cắm cúi rửa bát, rồi quay sang bà Tâm: “Bà coi nó như ôsin, tôi xin nhận lại con. Tôi đẻ ra nó không phải để bà hành như thế.”
Bà Tâm sững sờ, chưa kịp phản ứng thì bà Lan kéo tay Hương: “Đi, về với mẹ. Nhà này không cần con nữa.”

Nam từ trên lầu chạy xuống, thấy cảnh đó thì hoảng hốt: “Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Hương, em đừng đi!”
Nhưng Hương chỉ lặng lẽ thu dọn đồ, mắt đỏ hoe. Bà Tâm lúc này mới đổi giọng, xuống nước: “Thôi, chị đừng nóng, tôi chỉ dạy dỗ nó cho tốt thôi mà.”
Bà Lan lạnh lùng: “Dạy cái gì? Bà đổ nồi cá con tôi kho đi, bà coi nó là người hay là máy móc? Tôi không cần con rể, chỉ cần con gái tôi sống yên ổn.”

Tưởng chừng câu chuyện sẽ kết thúc với cảnh Hương theo mẹ về quê, nhưng bất ngờ thay, Nam quỳ xuống trước mặt bà Lan: “Mẹ, con xin lỗi. Con không muốn mất Hương. Mẹ cho con sửa sai.”
Bà Lan nhìn Nam, rồi nhìn Hương đang ngập ngừng bên vali. Bà thở dài: “Tôi không ép con, Hương. Con tự quyết định đi.”

Hương im lặng một lúc, rồi bất ngờ quay sang mẹ chồng: “Mẹ, con không đi. Nhưng từ nay, mẹ đừng coi con là ôsin nữa. Con cũng là người, cũng có cảm xúc.” Bà Tâm cứng họng, lần đầu tiên không phản bác được gì.

Câu chuyện tưởng chừng sẽ là một cuộc chia ly đầy nước mắt, nhưng hóa ra lại là bước ngoặt để Hương khẳng định vị trí của mình trong gia đình. Một tuần sau, Nam lén kể với bạn: “Mẹ tớ giờ kho cá còn hỏi ý kiến Hương đấy. Đúng là không ngờ được!”