Ngày cưới của tôi và Nam diễn ra trong không khí rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng khắp hội trường. Tôi mặc váy cưới trắng tinh khôi, tay đan chặt tay Nam, lòng ngập tràn hạnh phúc. Đám cưới đã đi được nửa chừng, khách khứa đang nâng ly chúc mừng thì cánh cửa lớn bật mở. Một bóng dáng quen thuộc bước vào, kéo theo ánh mắt tò mò của mọi người. Là Linh – bạn gái cũ của Nam. Cô ấy mặc chiếc váy suông rộng, tay ôm bụng bầu lùm lùm, bước đi chậm rãi nhưng đầy quyết tâm.

Tiếng xì xào nổi lên như sóng vỗ. Tôi cảm nhận bàn tay Nam siết chặt hơn, hơi thở anh trở nên nặng nề. Linh dừng lại ngay giữa lối đi, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Nam, giọng run run nhưng đủ lớn để cả hội trường nghe thấy:
“Anh Nam, em không muốn phá đám cưới của anh. Nhưng đứa bé trong bụng em… là con anh. Em chỉ xin anh một lần, nhường anh lại cho em, cho con chúng ta có một gia đình trọn vẹn.”

Cả hội trường chết lặng. Mẹ Nam đứng bật dậy, tay run run chỉ vào Linh: “Cô nói gì? Con bé, cô có bằng chứng không mà dám đến đây nói bậy?” Nhưng Linh không đáp, chỉ lặng lẽ rút từ túi xách một tờ giấy siêu âm, giơ lên cho mọi người thấy. Ngày tháng trên đó trùng khớp với thời điểm Nam và Linh còn qua lại, trước khi anh chia tay cô để đến với tôi.

I generated images with the prompt: 'bạn gái cũ của chú rể người châu á mang bụng bầu đến đám cưới'

Tôi quay sang nhìn Nam, ánh mắt anh hoang mang, môi mấp

máy nhưng không thốt nên lời. Đám đông bắt đầu xôn xao, có người thương cảm Linh, có kẻ chỉ trỏ tôi như thể tôi là kẻ thứ ba chen vào. Tôi cảm thấy máu trong người nóng lên, nhưng không phải vì giận dữ, mà vì một thứ gì đó sâu thẳm hơn.

Linh tiến đến gần, quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt lăn dài: “Chị ơi, em không còn cách nào khác. Chị xinh đẹp, giỏi giang, chị sẽ tìm được người khác. Nhưng em và con em, chỉ có anh Nam là chỗ dựa duy nhất. Chị nhường anh ấy cho em, được không?”

Không gian như ngạt thở. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, chờ đợi phản ứng. Nam nắm tay tôi, giọng khản đặc: “Anh không biết chuyện này… Anh thề anh không biết…” Nhưng tôi gỡ tay anh ra, bước tới trước mặt Linh. Tôi cúi xuống, ghé sát tai cô ấy, thì thầm một câu ngắn gọn, đủ để chỉ mình cô nghe thấy:
“Đứa bé không phải con anh ấy, mà là con của người yêu cũ của , đúng không?”

Linh ngẩng phắt lên, mặt tái mét, đôi mắt mở to kinh hãi. Cô ấy lùi lại một bước, tay ôm bụng run rẩy, không nói được lời nào. Tôi đứng thẳng dậy, mỉm cười nhẹ, quay sang đám đông: “Cô ấy chỉ đùa thôi, mọi người đừng để tâm. Cưới xin là chuyện vui, chúng ta tiếp tục nào!”

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, không khí dần trở lại bình thường. Linh lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu rời khỏi hội trường, bóng lưng cô đơn biến mất sau cánh cửa. Nam nhìn tôi, ánh mắt đầy thắc mắc, nhưng tôi chỉ lắc đầu, không giải thích.

Đêm đó, khi chỉ còn hai chúng tôi trong phòng tân hôn, Nam ôm tôi, hỏi nhỏ: “Em đã nói gì với Linh mà cô ấy bỏ đi như vậy?” Tôi im lặng một lúc, rồi đáp: “Chỉ là một câu hỏi thôi. Nhưng có lẽ, cô ấy không dám trả lời.”

Câu chuyện tưởng chừng kết thúc ở đó. Nhưng một tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ Linh: “Chị thắng rồi. Nhưng chị có biết không, người yêu cũ của tôi từng là bạn thân của Nam. Đứa bé này… có thể là con anh ấy, cũng có thể không. Tôi không chắc nữa. Chị sống vui vẻ nhé.” Tin nhắn kết thúc bằng một biểu tượng mặt cười nham nhở.

Tôi đọc xong, tay run run thả điện thoại xuống. Nhìn Nam đang ngủ say bên cạnh, tôi chợt nhận ra hạnh phúc mình nắm giữ mong manh đến thế nào. Liệu tôi có thực sự thắng, hay chỉ là kẻ bước vào một ván cờ không bao giờ có hồi kết?