Tôi xách làn rau vừa mua từ chợ về, mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng trưa gay gắt. Vừa bước qua cổng, tôi thoáng thấy bóng con rể – thằng Tuấn – đang lén lút dúi một xấp tiền vào tay ông thông gia, bố nó. Hai người thì thào gì đó, vẻ mặt căng thẳng. Tôi chưa kịp lên tiếng hỏi han thì Tuấn đã quay sang, nhìn tôi cười gượng: “Mẹ về rồi à? Con có chút quà biếu mẹ đây.” Nó nhét vào tay tôi một phong bì dày cộp, rồi nhanh nhảu xách túi đồ trên tay tôi, giọng ngọt xớt: “Để con đưa mẹ về quê luôn, lâu rồi mẹ chưa thăm bà ngoại mà.”
Tôi ngớ người, tay cầm phong bì nặng trĩu, mở ra thì tá hỏa – toàn tờ 500 nghìn, đếm qua cũng phải 300 triệu. “Tuấn, tiền đâu mà lắm thế này?” – tôi gặng hỏi, nhưng nó chỉ cười trừ, bảo: “Công ty con thưởng lớn, mẹ cứ cầm lấy tiêu, đừng lo.” Ông thông gia thì đứng đó, mặt tái nhợt, lấm lét nhìn tôi như muốn nói gì nhưng lại thôi. Linh cảm có gì đó không ổn, tôi gật đầu đồng ý về quê, nghĩ bụng sẽ tìm cách hỏi cho ra lẽ.
Trên đường về, Tuấn lái xe mà cứ lẩm bẩm hát, cố làm ra vẻ vui vẻ. Tôi ngồi sau, lặng lẽ quan sát. Đến giữa đường, điện thoại nó reo lên. Tuấn liếc màn hình, mặt biến sắc, vội tắt máy. Tôi hỏi: “Ai gọi đấy?” Nó ấp úng: “Dạ, bạn con thôi, không quan trọng.” Nhưng tôi để ý tay nó run run, xe bắt đầu lạng sang một con đường lạ, không phải lối về quê.
“Tuấn, đường này đi đâu vậy?” – tôi gằn giọng. Nó im lặng một lúc, rồi bất ngờ đạp ga tăng tốc. Tôi hoảng loạn, quát lên: “Dừng xe ngay!” Tuấn quay lại, mắt đỏ hoe: “Mẹ, con xin lỗi. Con không muốn mẹ dính vào chuyện này, nhưng giờ không còn cách nào khác.” Tôi chưa kịp hiểu thì xe đột ngột phanh gấp trước một ngôi nhà hoang giữa cánh đồng. Hai gã lạ mặt bước ra, tay lăm lăm dao, nhìn tôi và Tuấn với ánh mắt lạnh lùng.
Hóa ra, Tuấn nợ cờ bạc cả tỷ đồng. Số tiền 300 triệu nó đưa tôi và ông thông gia chỉ là một phần để bịt miệng, phần còn lại nó định dùng tôi làm “con tin” giao nộp cho đám chủ nợ, đổi lấy thời gian trốn chạy. Ông thông gia đã biết chuyện, nhưng vì sợ hãi nên không dám nói. Tôi chết lặng, tay nắm chặt phong bì tiền, lòng đau như cắt khi nghĩ đến con gái mình ở nhà vẫn tin chồng nó là người đàn ông mẫu mực.
Đúng lúc ấy, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ lao tới từ phía xa – hóa ra hàng xóm thấy tôi bị đưa đi vội vàng đã báo công an. Hai gã kia hoảng loạn bỏ chạy, Tuấn quỳ sụp xuống van xin tôi tha thứ. Tôi đứng đó, nhìn con rể mà lòng nặng trĩu, không biết phải đối diện với con gái thế nào khi về nhà. Số tiền 300 triệu rơi xuống đất, bay tứ tung trong gió, như chính gia đình tôi lúc này – tan nát không thể cứu vãn.
News
Đông Trúc – nơi Quang Hải và Chu Thanh Huyền đang bị r:éo t:ên
Mới đây, cộng đồng mạng xôn xao khi Chu Thanh Huyền – vợ cầu thủ Quang Hải bất ngờ đăng tải bài đăng cho biết mình đang bị 1 người chơi xấu, hạ bệ, huỷ hoại sự nghiệp. Bài viết không gọi…
Tôi h:ối hậ:n vì đã bỏ phố về quê ở tuổi U70
Ông Tâm, một người đàn ông U70, sau hàng chục năm bôn ba lập nghiệp ở thành phố, quyết định về quê xây một căn biệt thự hoành tráng giữa làng. Ông mơ về những ngày yên bình, sáng nghe…
Cao trào xảy ra vào một tối cuối tuần, cha dượng tôi liên tục bóng gió cậu con trai riêng sắp cưới, nhưng nhà không đủ tiền, “nếu có ai giúp thì tốt biết mấy”.
Tôi tên là Linh, 28 tuổi, sống cùng mẹ và bố dượng trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Mẹ tôi tái hôn với ông Hùng cách đây 10 năm, sau khi bố ruột tôi qua đời. Ông Hùng…
“Con à, mẹ không trách con chuyện miếng thịt trâu”
Mùi thịt trâu xào sả ớt thơm lừng bay khắp căn bếp nhỏ. Vợ tôi, Hiền, đứng bên bếp, thoăn thoắt đảo chảo, đôi má ửng hồng vì hơi nóng. Cô ấy cười, giọng ngọt ngào: “Anh ăn nhiều vào…
“Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ con, tha thứ cho anh ấy và cho mẹ.”
Hôm ấy là một ngày nắng nhẹ, không khí trong lành tràn ngập khu vườn nhỏ nơi Linh chuẩn bị làm lễ tái hôn. Cô mặc váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ bên cạnh Tuấn – người…
Nửa đêm con rể l:;én lú:t ra khỏi nhà, tôi lặng lẽ đi theo thì đ:ứng h:ìn:h khi biết sự thật
Dưới ánh trăng mờ ảo của đêm khuya, tôi nằm trên giường, mắt nhấp nháy không ngủ được. Tiếng đồng hồ tích tắc như khuếch đại sự tĩnh lặng của căn nhà. Bỗng, một tiếng động khẽ khàng vang lên…
End of content
No more pages to load