Tôi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, ly đen đá trước mặt đã tan hết nước từ lâu. Đầu óc tôi vẫn mông lung kể từ ngày Hạnh – vợ tôi – dứt khoát ký vào đơn ly hôn. Lý do thì chẳng ai muốn nhắc lại: tôi và Lan, cô giúp việc trẻ trung nhà tôi, đã có những lúc “nhập nhèm” không rõ ràng. Hạnh phát hiện, không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc và ra đi. Tôi tự nhủ đó là cái giá phải trả cho sự yếu lòng nhất thời.

Nửa năm trôi qua, tôi dần quen với căn nhà trống trải. Lan cũng nghỉ làm ngay sau vụ việc, chẳng để lại lời nào. Tôi tưởng mọi chuyện đã chìm vào quên lãng, cho đến sáng nay. Từ xa, tôi thấy Hạnh bước xuống từ một chiếc xe hơi bóng loáng. Cô ấy cười rạng rỡ, tay trong tay với một người phụ nữ – là Lan. Họ dừng lại trước cửa hàng hoa, trao nhau ánh mắt thân mật rồi cùng bước vào. Tôi sững sờ, như vừa bị ai đó tạt gáo nước lạnh vào mặt. Trái đắng, đúng là trái đắng thật, nhưng không phải vì tôi mất Hạnh vào tay kẻ khác như tôi từng nghĩ.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi vòng qua con phố để tránh mặt họ. Trên đường về, đầu tôi quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Hạnh và Lan? Từ bao giờ? Tôi nhớ lại những ngày tháng cuối cùng của cuộc hôn nhân: sự lạnh nhạt của Hạnh, những lần cô ấy bảo “em cần thời gian suy nghĩ”, và cả cách Lan luôn tỏ ra vụng về mỗi khi tôi cố bắt chuyện. Hóa ra, tất cả chỉ là vỏ bọc. Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu vợ mình, và cả Lan nữa.

Vài ngày sau, tôi tình cờ nghe được từ một người bạn chung rằng Hạnh vừa mở một cửa hàng kinh doanh cùng “bạn thân”. Họ nói Hạnh giờ sống vui vẻ, tự do, như thể cô ấy đã tìm thấy chính mình sau bao năm gò bó. Tôi ngồi đó, ngẫm lại tất cả, và chợt nhận ra: hóa ra người bị “phản bội” không phải là Hạnh, mà là tôi – kẻ tự tay phá nát cuộc đời mình vì những ảo tưởng rẻ tiền. Nhưng điều cay đắng nhất là, tôi chẳng thể trách ai ngoài chính bản thân.

Cái kết thực sự đến vào một buổi tối, khi tôi nhận được thiệp mời khai trương cửa hàng của Hạnh và Lan. Trên thiệp, dòng chữ nhỏ xíu viết tay: “Cảm ơn anh vì đã giúp chúng tôi đến với nhau.” Tôi bật cười, nụ cười chua chát, rồi ném tấm thiệp vào sọt rác. Có lẽ, đây mới là hình phạt xứng đáng nhất cho tôi.