Tôi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, ly đen đá trước mặt đã tan hết nước từ lâu. Đầu óc tôi vẫn mông lung kể từ ngày Hạnh – vợ tôi – dứt khoát ký vào đơn ly hôn. Lý do thì chẳng ai muốn nhắc lại: tôi và Lan, cô giúp việc trẻ trung nhà tôi, đã có những lúc “nhập nhèm” không rõ ràng. Hạnh phát hiện, không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc và ra đi. Tôi tự nhủ đó là cái giá phải trả cho sự yếu lòng nhất thời.
Nửa năm trôi qua, tôi dần quen với căn nhà trống trải. Lan cũng nghỉ làm ngay sau vụ việc, chẳng để lại lời nào. Tôi tưởng mọi chuyện đã chìm vào quên lãng, cho đến sáng nay. Từ xa, tôi thấy Hạnh bước xuống từ một chiếc xe hơi bóng loáng. Cô ấy cười rạng rỡ, tay trong tay với một người phụ nữ – là Lan. Họ dừng lại trước cửa hàng hoa, trao nhau ánh mắt thân mật rồi cùng bước vào. Tôi sững sờ, như vừa bị ai đó tạt gáo nước lạnh vào mặt. Trái đắng, đúng là trái đắng thật, nhưng không phải vì tôi mất Hạnh vào tay kẻ khác như tôi từng nghĩ.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi vòng qua con phố để tránh mặt họ. Trên đường về, đầu tôi quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Hạnh và Lan? Từ bao giờ? Tôi nhớ lại những ngày tháng cuối cùng của cuộc hôn nhân: sự lạnh nhạt của Hạnh, những lần cô ấy bảo “em cần thời gian suy nghĩ”, và cả cách Lan luôn tỏ ra vụng về mỗi khi tôi cố bắt chuyện. Hóa ra, tất cả chỉ là vỏ bọc. Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu vợ mình, và cả Lan nữa.
Vài ngày sau, tôi tình cờ nghe được từ một người bạn chung rằng Hạnh vừa mở một cửa hàng kinh doanh cùng “bạn thân”. Họ nói Hạnh giờ sống vui vẻ, tự do, như thể cô ấy đã tìm thấy chính mình sau bao năm gò bó. Tôi ngồi đó, ngẫm lại tất cả, và chợt nhận ra: hóa ra người bị “phản bội” không phải là Hạnh, mà là tôi – kẻ tự tay phá nát cuộc đời mình vì những ảo tưởng rẻ tiền. Nhưng điều cay đắng nhất là, tôi chẳng thể trách ai ngoài chính bản thân.
Cái kết thực sự đến vào một buổi tối, khi tôi nhận được thiệp mời khai trương cửa hàng của Hạnh và Lan. Trên thiệp, dòng chữ nhỏ xíu viết tay: “Cảm ơn anh vì đã giúp chúng tôi đến với nhau.” Tôi bật cười, nụ cười chua chát, rồi ném tấm thiệp vào sọt rác. Có lẽ, đây mới là hình phạt xứng đáng nhất cho tôi.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load