Từ khi mẹ tôi mất, bố tôi như biến thành một con người khác. Ngày mẹ còn sống, bố luôn là người nắm giữ tài chính trong nhà. Mỗi tháng, ông đưa cho mẹ một khoản tiền đủ để chi tiêu sinh hoạt gia đình, còn phần lớn tiền lương ông giữ lại làm “quỹ riêng”. Mẹ tôi chẳng bao giờ phàn nàn, chỉ lặng lẽ xoay xở với số tiền ít ỏi ấy để nuôi tôi khôn lớn. Tôi từng nghĩ đó là cách bố thể hiện quyền uy của mình.
Nhưng rồi, hai năm sau ngày mẹ mất, bố tôi tái hôn. Mẹ kế của tôi là một người phụ nữ sắc sảo, nói năng nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt lúc nào cũng như tính toán điều gì đó. Tôi không ưa bà, chẳng phải vì bà đối xử tệ với tôi, mà vì tôi cảm thấy bà đã thay đổi bố tôi một cách kỳ lạ. Từ ngày cưới nhau, bố giao toàn bộ tiền lương cho mẹ kế, không giữ lại một đồng nào. Điều này khiến tôi sốc. Bố tôi, người từng kiểm soát từng đồng bạc trong nhà, giờ lại ngoan ngoãn đặt cả gia tài vào tay một người phụ nữ mới quen chưa đầy nửa năm. Tôi không hiểu mẹ kế đã nói gì, làm gì để khiến bố thay đổi đến vậy.
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Có phải mẹ kế dùng lời đường mật để thao túng bố? Hay bà ta có bí mật gì đó khiến bố phải nghe theo? Tôi quyết định âm thầm điều tra. Một hôm, nhân lúc mẹ kế ra ngoài, tôi lục lọi ngăn kéo trong phòng bà. Tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ, bên trong ghi chép chi tiết từng khoản tiền bố đưa cho bà, kèm theo những dòng chữ khó hiểu như “gửi về quê”, “trả góp”, “quỹ chung”. Tôi càng đọc càng rối, nhưng rõ ràng bà đang làm gì đó với số tiền ấy.
Đêm đó, tôi quyết định đối chất với bố. Tôi bước vào phòng ông, đặt cuốn sổ lên bàn và hỏi: “Bố, mẹ kế đang làm gì với tiền của bố vậy? Sao bố lại đưa hết cho bà ấy?” Bố tôi nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi ông bật cười – một tiếng cười hiếm hoi từ ngày mẹ mất.
“Con nghĩ bố bị mẹ kế con lừa sao?” ông hỏi, giọng điềm tĩnh. Tôi gật đầu, không giấu sự bực tức. Bố thở dài, rồi chậm rãi kể.
“Thật ra, người con gọi là ‘mẹ kế’ không phải mẹ kế của con,” ông nói, ánh mắt xa xăm. Tôi ngớ người, chưa kịp hiểu. Bố tiếp tục: “Bà ấy là mẹ ruột của con. Mẹ con chưa bao giờ mất.”
Câu nói của bố như sét đánh ngang tai. Tôi lắp bắp: “Nhưng… nhưng mẹ đã qua đời hai năm trước, bố còn tổ chức tang lễ…” Bố lắc đầu, giọng trầm xuống: “Đó là một vở kịch. Mẹ con mắc bệnh nặng, nhưng bà ấy không muốn con biết, không muốn con sống trong nỗi sợ mất mẹ. Bà ấy rời đi, chữa bệnh ở nước ngoài, và bố dựng lên chuyện mẹ mất để con không hỏi han. Khi bà ấy khỏe lại, bố quyết định đưa bà ấy về, nhưng dưới danh nghĩa ‘mẹ kế’ để tránh cú sốc cho con.”
Tôi nhìn cuốn sổ trên bàn, rồi nhìn bố. Hóa ra “quỹ chung” là tiền mẹ dành dụm để lo cho tôi, “gửi về quê” là tiền bố gửi cho mẹ lúc bà chữa bệnh. Tất cả những gì tôi nghi ngờ, tất cả những gì tôi nghĩ là âm mưu, hóa ra là một kế hoạch để bảo vệ tôi – từ chính người mẹ tôi tưởng đã mất.
Tôi đứng lặng, đầu óc quay cuồng. Mẹ bước vào phòng, đôi mắt bà đỏ hoe. “Mẹ xin lỗi, con,” bà nói. Tôi không trả lời, chỉ lao đến ôm chầm lấy bà, nước mắt rơi không ngừng. Cái kết tôi chờ đợi là một sự phản bội, nhưng hóa ra lại là một phép màu tôi không bao giờ dám mơ tới.
News
Nghi vấn Lê Phương nắm thóp vợ Quý Bình nên doanh nhân Ngọc Tiền không d:á:m lên tiếng giải thích
Từ chia sẻ của Lê Phương, cư dân mạng bắt đầu có những bàn tán liên quan đến cuộc sống của cố diễn viên Quý Bình. Diễn viên Quý Bình đã vĩnh viễn rời xa cõi tạm vào trưa ngày 6/3, sau…
Lê Phương đã lên tiếng nói toàn bộ s:ự th:ật
Từ chia sẻ của Lê Phương, cư dân mạng bắt đầu có những bàn tán liên quan đến cuộc sống của cố diễn viên Quý Bình. Diễn viên Quý Bình đã vĩnh viễn rời xa cõi tạm vào trưa ngày 6/3, sau…
Ơ! Vậy là chị em rọt Hằng Du Mục & Quang Linh Vlogs họp báo “chui”
Sau gần 2 tuần vụ việc quảng cáo kẹo rau củ Kera gây bão trên mạng xã hội, chiều 14-3 tại Hà Nội, lần đầu tiên Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt (CER) tổ chức gặp mặt…
Thế nhưng vào buổi sáng hôm sau, khi mở tủ lạnh lấy sữa cho con, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ dán ngay ngắn trên cửa tủ.
Tôi sinh con đầu lòng sau gần hai năm kết hôn với anh Hùng. Mang thai vất vả, tôi yếu lắm, suốt thai kỳ hầu như chỉ nằm một chỗ. Đến ngày vượt cạn, tôi mệt lử, nhưng nhìn con…
“Cái này là vàng giả, đồng thau mạ vàng thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu đâu”
Ngày cưới tôi, mẹ đẻ gọi tôi vào phòng riêng, đặt vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ xinh xắn. Bên trong là hai chiếc vòng vàng óng ánh, mỗi chiếc nặng chừng 5 chỉ. Mẹ cười hiền, bảo: “Đây…
Tôi quay lưng kéo vali đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Đám cưới này là sai lầm, em đi đây anh tự giải quyết với gia đình anh đi”
Tôi gặp anh Hùng trong một lần họp cổ đông công ty. Anh hơn tôi 12 tuổi, 38 còn tôi mới 26, vừa tốt nghiệp thạc sĩ và bắt đầu làm việc ở phòng kế hoạch. Anh là giám đốc,…
End of content
No more pages to load