Chiều hôm ấy, nhà tôi náo nhiệt hẳn lên vì buổi họp mặt gia đình đông đủ. Bốn mươi người, từ họ hàng gần đến xa, kéo đến ăn uống tưng bừng. Cơm nước xong xuôi, cả đám no say, ngồi rung đùi trên ghế, ngậm tăm xỉa răng, cười nói rôm rả. Tôi liếc sang thấy vợ mình, bụng bầu đã vượt mặt, chậm chạp đứng dậy, tay ôm lưng, chuẩn bị bước vào bếp dọn dẹp đống bát đĩa ngập ngụa. Mấy bà cô, ông chú vẫn thản nhiên kể chuyện, không ai buồn nhúc nhích. Bực mình sôi lên, tôi đứng phắt dậy, vớ ngay cái rổ nhựa trên bàn, quyết định làm một việc.

Chuyên gia tâm lý tiết lộ: Cách tốt nhất để đón năm mới bình an, vui

“Đùng!” – Tôi đập cái rổ xuống bàn, mạnh đến mức mấy cái tăm trên miệng ông chú rớt hết xuống đất. Cả đám giật mình, quay sang nhìn tôi, mặt ngơ ngác. “Các người ăn xong ngồi đấy à? Vợ tôi bầu tám tháng, các người không thấy sao nổi lương tâm mà để cô ấy dọn một mình hả?” – tôi gằn giọng, mắt quét qua từng người. Không khí im phăng phắc, chỉ còn tiếng quạt trần quay vù vù. Mấy bà cô bắt đầu lẩm bẩm, ông chú lớn tuổi nhất nhà hắng giọng: “Thằng này hỗn, đàn ông gì mà tính toán với đàn bà, việc bếp núc là của vợ mày chứ!” Tôi cười khẩy, chỉ tay vào cái rổ: “Được, vậy tôi là đàn ông, tôi sẽ làm. Nhưng từ giờ, ai ăn thì tự dọn phần mình, đừng ỷ vào vợ tôi nữa!”

Mâu thuẫn bùng nổ. Bà cô út đập bàn đứng dậy: “Mày nói thế là đuổi khách à? Tao về đây!” Ông chú thì gầm gừ: “Nhà này mất dạy thật!” Cả đám xôn xao, kẻ thu dọn đồ, người lườm tôi cháy mặt. Vợ tôi hoảng hốt chạy ra, kéo tay tôi: “Thôi anh, em làm được mà, đừng làm to chuyện!” Nhưng tôi gạt đi, kiên quyết: “Không, em nghỉ đi, để anh!”

Tôi cầm cái rổ, xông vào bếp, đổ hết đống bát đĩa bẩn vào, rồi mang ra sân. Cả nhà há hốc mồm nhìn tôi xả nước ào ào, chùi rửa từng cái bát, nước bắn tung tóe lên người. Mấy đứa cháu nhỏ thấy lạ, chạy theo xem, rồi tíu tít đòi phụ. Dần dà, vài người trẻ trong đám cũng ngượng, lẳng lặng ra cầm chổi quét nhà, dọn bàn. Bà cô út ban nãy hậm hực quay lại, thở dài: “Thôi được, tao cũng rửa vài cái cho xong chuyện!” Cuối cùng, cả đám – từ ông chú khó tính đến mấy bà cô lắm lời – xúm vào dọn dẹp, chẳng ai bảo ai.

Xong xuôi, tôi ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, nhìn vợ đang cười mỉm ngồi nghỉ bên cạnh. Ông chú lớn tuổi vỗ vai tôi: “Thằng này được đấy, cứng đầu nhưng thương vợ. Lần sau tao tự dọn, khỏi mày phải quát!” Cả nhà phá lên cười, không khí nhẹ nhõm hẳn. Hóa ra, cái rổ tôi cầm không chỉ để rửa bát, mà còn “rửa” luôn cái thói quen ỷ lại của cả đám.