Ngày cưới tôi, mẹ đẻ gọi tôi vào phòng riêng, đặt vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ xinh xắn. Bên trong là hai chiếc vòng vàng óng ánh, mỗi chiếc nặng chừng 5 chỉ. Mẹ cười hiền, bảo: “Đây là của hồi môn mẹ dành cho con. Ngày xưa ngoại cũng cho mẹ như vậy, giờ mẹ truyền lại. Con giữ cẩn thận, sau này khó khăn còn có cái mà dùng.” Tôi xúc động ôm chầm lấy mẹ, nghĩ mình thật may mắn có người mẹ chu đáo. Chồng tôi, anh Nam, cũng mừng lắm, bảo sẽ giữ gìn cẩn thận vì đó là kỷ vật gia đình.

Khách hàng Bắc Ninh mua 1 vỉ vàng giả nhãn Bảo Tín Minh Châu: Nhận biết bằng sờ tay, mắt nhìn được không?

Mấy năm đầu hôn nhân, cuộc sống chúng tôi êm đềm. Nhưng đến năm thứ ba, công ty anh Nam phá sản, nợ nần chồng chất. Tôi thì vừa sinh con, tiền tiết kiệm cạn kiệt. Một đêm, anh thở dài: “Hay là bán một chiếc vòng vàng của mẹ em cho, để qua cơn khó?” Tôi lặng người, không muốn đụng đến kỷ vật của mẹ, nhưng nhìn con khóc đói và chồng hốc hác, tôi đành gật đầu.

Hôm sau, tôi mang chiếc vòng đến tiệm vàng lớn ở phố. Ông chủ tiệm đeo kính, cầm chiếc vòng lên xem xét kỹ lưỡng, rồi lắc đầu: “Cô ơi, cái này là vàng giả. Đồng thau mạ vàng thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu đâu.” Tôi sững sờ, như bị ai tát vào mặt. “Không thể nào! Đây là của mẹ tôi cho, làm sao giả được?” Tôi gằn giọng, nhưng ông chủ tiệm chỉ nhún vai, bảo tôi thử đi kiểm định nếu không tin.

Tôi lao về nhà, tay run run cầm chiếc vòng còn lại. Anh Nam thấy tôi hoảng loạn, hỏi dồn. Tôi kể hết, nước mắt lăn dài: “Mẹ lừa mình, anh ạ! Vàng giả mà mẹ bảo là của hồi môn, là kỷ vật gia đình!” Anh Nam cau mày, an ủi tôi, nhưng tôi không nguôi giận. Tôi quyết định gọi điện cho mẹ, chất vấn thẳng thừng: “Mẹ, sao mẹ đưa vàng giả cho con? Mẹ biết tụi con khó khăn thế nào không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi mẹ thở dài: “Con qua nhà mẹ đi, mẹ kể hết cho con nghe.” Tôi tức tốc chạy đến, lòng nóng như lửa. Mẹ ngồi ở bàn uống nước, khuôn mặt khắc khổ hơn thường ngày. Thấy tôi, mẹ không nói gì, chỉ lấy từ tủ ra một hộp sắt cũ kỹ, mở ra trước mặt tôi. Bên trong là một xấp giấy tờ nhà đất, vàng thật – không phải hai chiếc vòng – mà là cả chục cây vàng được gói cẩn thận trong vải đỏ.

Tôi ngớ người. Mẹ chậm rãi kể: “Ngày cưới con, mẹ không đưa vàng thật vì sợ con ỷ lại, hoặc chồng con ỷ vào của hồi môn mà không cố gắng. Hai chiếc vòng đó là giả, mẹ cố ý làm vậy để thử lòng. Nếu con bán chúng ngay khi có tiền, mẹ sẽ biết con không trân trọng tình cảm gia đình. Nhưng con giữ mấy năm trời, giờ khó khăn mới đem bán, mẹ yên tâm rồi.” Tôi nghẹn ngào, vừa giận vừa thương mẹ.

“Vậy sao mẹ không nói sớm?” tôi hỏi, giọng lạc đi. Mẹ cười buồn: “Mẹ định nói, nhưng còn một chuyện mẹ giấu con lâu nay. Bố con… ông ấy không mất vì tai nạn như mẹ kể. Ông ấy bỏ mẹ đi theo người khác khi con còn nhỏ, để lại đống nợ. Mẹ phải bán hết vàng cưới, làm lụng nuôi con. Mấy cây vàng này là mẹ tích cóp cả đời, định để lại cho con khi mẹ nhắm mắt.”

Tôi chết lặng. Hóa ra bí mật không chỉ là vàng giả, mà là cả câu chuyện đau lòng về bố – người tôi tưởng đã qua đời từ lâu. Mẹ nắm tay tôi: “Giờ con cầm số vàng này đi, trả nợ cho chồng con. Nhưng đừng kể ai, kể cả anh Nam, về chuyện bố con. Mẹ không muốn quá khứ làm con khổ thêm.”

Tôi ôm mẹ, khóc nức nở. Trên đường về, tôi nhìn xấp vàng trong túi, lòng lẫn lộn. Tôi quyết định làm theo lời mẹ, dùng vàng thật để cứu gia đình, nhưng giữ kín bí mật về bố. Nhưng đêm đó, khi tôi đặt vàng vào két sắt, anh Nam bước vào, ánh mắt lạ lùng: “Em lấy đâu ra nhiều vàng thế này?” Tôi giật mình, chưa kịp trả lời thì anh cười nhạt: “Đừng nói là mẹ cho. Anh vừa gặp bố em chiều nay… ông ấy bảo muốn gặp em để chuộc lỗi.”

Tôi sững sờ, tay chân lạnh toát. Hóa ra bí mật mẹ giấu không còn là bí mật nữa. Và câu chuyện của tôi, tưởng đã kết thúc, lại mở ra một chương mới đầy sóng gió.