Tôi và anh cả ngồi đối diện nhau trong căn phòng khách chật hẹp. Không khí nặng nề, mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện vẫn như thoảng đâu đây dù mẹ đã được đưa về nhà. Anh cả, với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt thâm quầng, thở dài m ột tiếng trước khi lên tiếng:
“Em góp 200 triệu đi, mẹ cần phẫu thuật gấp. Anh đã lo hết phần còn lại rồi, nhưng giờ không đủ.”
Tôi im lặng, tay vân vê mép áo. 200 triệu không phải số tiền nhỏ, nhất là với một kẻ làm công ăn lương như tôi. Nhưng mẹ thì chỉ có một, tôi không thể từ chối. Tôi gật đầu, đứng dậy lục túi xách, lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ rồi đặt xuống bàn trước mặt anh.
“Anh xem đi,” tôi nói, giọng bình thản.
Anh cả nhíu mày, cầm tờ giấy lên. Đôi tay anh run run khi đọc những dòng chữ trên đó. Mặt anh tái nhợt, mắt trợn trừng, rồi như không tin nổi, anh ngã vật ra ghế, hơi thở dồn dập. Tờ giấy rơi xuống sàn, để lộ dòng chữ nguệch ngoạc: “Hợp đồng vay nợ – 500 triệu – Người vay: Nguyễn Văn Hùng.”
“Em… em lấy đâu ra cái này?” Anh lắp bắp, giọng lạc đi.
Tôi cười nhạt, ngồi xuống đối diện anh, chậm rãi đáp: “Anh nghĩ em không biết à? Mấy năm nay anh nói lo cho mẹ, nhưng tiền anh kiếm được từ việc bán đất nhà ngoại đâu rồi? Anh vay nợ khắp nơi, đánh bạc thua sạch, giờ còn định moi tiền em để trả nợ chứ gì? Hợp đồng này là bằng chứng em lấy được từ tay chủ nợ của anh tuần trước.”
Anh cả chết lặng, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói tiếp: “200 triệu em sẽ đưa thẳng cho bệnh viện để cứu mẹ. Còn anh, tự lo cái mạng của mình đi. Chủ nợ đang tìm anh đấy.”
Tôi quay lưng bước ra khỏi phòng, bỏ lại anh cả ngồi đó, mặt cắt không còn giọt máu. Tiếng chuông điện thoại của anh ré lên trong vô vọng, chắc là bọn đòi nợ gọi. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, nhưng lòng tôi lại nhẹ nhõm lạ thường.
News
Hồi bố còn sống, em bảo em chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, đất đai chẳng quan trọng, đúng không?
Hằng tháng, tôi và chồng đều đặn gửi tiền biếu bố mẹ chồng. Số tiền không lớn, nhưng là tấm lòng của hai vợ chồng trẻ mới cưới, công việc còn bấp bênh. Mẹ chồng tôi thường cười hiền, nhận…
Đâu ai biết lần gặp lúc đó, ngồi kề bên nhau là lần cuối cùng, lần cuối cùng thực sự
Lan và Minh quen nhau từ thời đại học, tình bạn trong sáng kéo dài suốt bốn năm. Họ thường ngồi cạnh nhau trong thư viện, cùng ôn bài, cùng chia sẻ những ước mơ giản dị về tương lai….
Đúng lúc đôi uyên ương chuẩn bị trao nhẫn, một người giao hàng bước vào, mang theo một vòng hoa tang lớn, trên đó ghi dòng chữ: “Thành kính phân ưu”
Mai và Tuấn từng là một cặp đôi hạnh phúc, nhưng cuộc hôn nhân của họ tan vỡ sau năm năm vì những mâu thuẫn không thể hòa giải. Ngày ly hôn, Mai lặng lẽ ký vào tờ giấy, không…
“Đây không phải vàng mỹ ký đâu, bên trong là vàng thật đấy! Lớp mạ vàng chỉ là vỏ ngoài thôi”
Hà và Nam yêu nhau đã ba năm, một tình yêu giản dị giữa hai con người xuất thân từ những gia đình nghèo khó ở làng quê. Khi quyết định cưới, cả hai nhà đều không khá giả, nhưng…
Số vàng đó không phải của mẹ, hôm qua trước giờ làm lễ, mẹ tình cờ nhặt được”
Lan và Phong tổ chức đám cưới trong niềm hân hoan của hai bên gia đình. Không khí rộn ràng, tiếng cười nói vang khắp nhà hàng sang trọng. Điểm nhấn của buổi lễ là khi mẹ chồng Lan, bà…
“Thứ đó là của nhà tôi bỏ tiền ra mua, không phải để cô mang đi cho nhà khác hưởng”
Nhà bà Hiền hôm ấy ồn ào như cái chợ vỡ. Tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng từ bếp, tiếng quát tháo của bà át cả tiếng chim sẻ ríu rít ngoài sân. Hôm nay là ngày Thảo…
End of content
No more pages to load