Tôi và anh cả ngồi đối diện nhau trong căn phòng khách chật hẹp. Không khí nặng nề, mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện vẫn như thoảng đâu đây dù mẹ đã được đưa về nhà. Anh cả, với khuôn mặt khắc khổ và đôi mắt thâm quầng, thở dài m ột tiếng trước khi lên tiếng:

“Em góp 200 triệu đi, mẹ cần phẫu thuật gấp. Anh đã lo hết phần còn lại rồi, nhưng giờ không đủ.”

Tôi im lặng, tay vân vê mép áo. 200 triệu không phải số tiền nhỏ, nhất là với một kẻ làm công ăn lương như tôi. Nhưng mẹ thì chỉ có một, tôi không thể từ chối. Tôi gật đầu, đứng dậy lục túi xách, lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ rồi đặt xuống bàn trước mặt anh.

“Anh xem đi,” tôi nói, giọng bình thản.

Anh cả nhíu mày, cầm tờ giấy lên. Đôi tay anh run run khi đọc những dòng chữ trên đó. Mặt anh tái nhợt, mắt trợn trừng, rồi như không tin nổi, anh ngã vật ra ghế, hơi thở dồn dập. Tờ giấy rơi xuống sàn, để lộ dòng chữ nguệch ngoạc: “Hợp đồng vay nợ – 500 triệu – Người vay: Nguyễn Văn Hùng.”

“Em… em lấy đâu ra cái này?” Anh lắp bắp, giọng lạc đi.

Tôi cười nhạt, ngồi xuống đối diện anh, chậm rãi đáp: “Anh nghĩ em không biết à? Mấy năm nay anh nói lo cho mẹ, nhưng tiền anh kiếm được từ việc bán đất nhà ngoại đâu rồi? Anh vay nợ khắp nơi, đánh bạc thua sạch, giờ còn định moi tiền em để trả nợ chứ gì? Hợp đồng này là bằng chứng em lấy được từ tay chủ nợ của anh tuần trước.”

Anh cả chết lặng, mồ hôi túa ra như tắm. Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói tiếp: “200 triệu em sẽ đưa thẳng cho bệnh viện để cứu mẹ. Còn anh, tự lo cái mạng của mình đi. Chủ nợ đang tìm anh đấy.”

Tôi quay lưng bước ra khỏi phòng, bỏ lại anh cả ngồi đó, mặt cắt không còn giọt máu. Tiếng chuông điện thoại của anh ré lên trong vô vọng, chắc là bọn đòi nợ gọi. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, nhưng lòng tôi lại nhẹ nhõm lạ thường.