Từ khi vợ tôi mang thai, mẹ tôi như biến thành một người hoàn toàn khác. Bà vốn là người sống tằn tiện, luôn tiết kiệm từng đồng để lo cho gia đình. Nhưng lần này, bà không tiếc bất kỳ thứ gì.

Khi tôi đứng trước cửa phòng sinh, tay nắm chặt chiếc khăn giấy đã ướt sũng, lòng không ngừng lo lắng. Từ khi vợ mang thai tháng thứ 7, tôi đã hình thành thói quen này. Không hiểu sao cứ mỗi khi căng thẳng đến mức không biết làm gì, tôi lại cần nắm một thứ gì đó để giữ mình bình tĩnh.

Đây là giờ thứ 3 kể từ khi cô ấy vào phòng sinh. Tôi không dám lại gần cửa, chỉ sợ nghe thấy bất kỳ âm thanh nào vọng ra. Nhưng mẹ tôi thì không thế, bà đứng sát cửa, ánh mắt chăm chú như muốn xuyên qua lớp cửa để nhìn thấu mọi thứ bên trong. Trong tay bà là túi nước đường đỏ đã chuẩn bị sẵn, tay nắm chặt đến trắng bệch. “Phụ nữ sinh con sợ nhất là mất máu, nước đường đỏ phải luôn sẵn sàng”, bà dặn đi dặn lại, ánh mắt tràn đầy lo âu.

Từ khi vợ tôi mang thai, mẹ tôi như biến thành một người hoàn toàn khác. Bà vốn là người sống tằn tiện, luôn tiết kiệm từng đồng để lo cho gia đình. Nhưng lần này, bà không tiếc bất kỳ thứ gì. Từ khi biết vợ tôi mang thai, bà liên tục nấu canh xương, hầm gà, thậm chí bỏ ra hơn 100 triệu để nhờ người tìm loại tổ yến đặc biệt để bồi bổ cho cô ấy. Khi tôi nói không cần làm quá như vậy, bác sĩ cũng bảo chỉ cần ăn uống cân bằng, bà liền gạt phăng lời tôi: “Con biết gì mà nói! Cháu nội của mẹ phải được chăm sóc tốt nhất, không thể để thiếu thốn!”.

Mẹ tôi chăm con dâu bằng cả tấm lòng. (Ảnh minh họa)

Bà không chỉ chăm chút bữa ăn mà còn tận tụy với từng mong muốn nhỏ nhặt nhất của vợ tôi. Có lần, cô ấy đột nhiên thèm một loại trái cây khó tìm vào nửa đêm. Mẹ tôi không chần chừ khoác áo ra ngoài, chạy khắp 3, 4 siêu thị để tìm bằng được. Khi về, bà lạnh đến run người, nhưng vẫn giữ chặt túi trái cây, sợ bị dập hay hỏng. Vợ tôi ngượng ngùng: “Mẹ ơi, con chỉ nói vu vơ thôi, không cần vất vả vậy đâu”. Bà đáp lại, giọng chắc nịch: “Mang cháu nội của mẹ, không thể qua loa được. Con muốn gì cứ nói, đừng để bản thân thiệt thòi”.

Tôi nhìn gương mặt bà đỏ lên vì lạnh, khóe mắt lộ rõ những nếp nhăn thời gian. Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự xúc động.

Nhưng có những hạnh phúc tưởng chừng viên mãn lại mong manh như một lớp kính. Một khi vỡ tan, những mảnh vỡ sắc nhọn sẽ khiến người ta đau đớn tột cùng.

Cánh cửa phòng sinh bất ngờ mở ra.

– “Người nhà sản phụ! Ai là chồng?”.

Tôi vừa định đứng dậy thì mẹ tôi đã vội vã bước lên: “Tôi là mẹ chồng!”.

Bác sĩ liếc nhìn tôi, khẽ nhíu mày: “Anh là chồng đúng không? Đi theo tôi, có chuyện cần nói”.

Bà muốn theo vào nhưng bị bác sĩ ngăn lại. Tôi bước vào phòng cách ly, lòng bất an vô cùng. Qua lớp kính, tôi thấy vợ nằm bất động, sắc mặt tái nhợt, đứa bé đã được bế đi, tiếng khóc vang lên khiến lòng tôi thắt lại.

Bác sĩ khẽ thở dài, ánh mắt nghiêm trọng: “Trong quá trình sinh, chúng tôi làm một số xét nghiệm. Nhóm máu của vợ anh không khớp với đứa bé. Quan trọng hơn, nhóm máu của bé cũng không khớp với anh. Chúng tôi đã kiểm tra kỹ, kết quả chính xác”.

Tim tôi như ngừng đập.

Bác sĩ tiếp lời: “Theo y học, đứa trẻ này không thể là con anh. Anh nên sớm trao đổi với gia đình và hỗ trợ tâm lý cho vợ. Cô ấy cần được theo dõi sát sao”.

Tôi bước ra ngoài, đầu óc trống rỗng. Nhìn thấy tôi, mẹ tôi vội lao tới: “Sao rồi? Cả mẹ lẫn con đều ổn chứ?”.

Cả tôi và mẹ đều sốc trước sự thật quá nghiệt ngã. (Ảnh minh họa)

Cả tôi và mẹ đều sốc trước sự thật quá nghiệt ngã. (Ảnh minh họa)

Tôi mở miệng, giọng nghẹn lại: “Đứa bé… không phải con của con”.

Bà sững sờ, túi nước đường trên tay rơi xuống sàn. Vài giây sau, bà tức giận lao vào phòng quan sát: “Con hỏi xem, nó mang thai con ai”.

Tôi nắm lấy tay mẹ, cố ngăn bà lại. “Mẹ, bình tĩnh đi! Cô ấy vừa sinh xong, nếu bị kích động sẽ rất nguy hiểm. Bác sĩ cũng đã nói rồi, thời gian này cần ổn định tâm lý cho sản phụ, nếu không dễ dẫn đến hậu sản, thậm chí nguy hiểm tính mạng”.

Mẹ tôi dừng lại, ánh mắt vẫn đầy tức giận và thất vọng. Bà quay sang nhìn tôi, giọng run lên: “Con có biết nhà mình đã hy sinh bao nhiêu vì cô ta không? Vậy mà cô ta lại phản bội con!”.

Tôi nuốt khan, lòng rối bời nhưng vẫn cố thuyết phục: “Con biết, nhưng bây giờ không phải lúc. Chờ qua tháng, khi cô ấy hồi phục, con sẽ tự giải quyết chuyện này. Cô ấy sai, nhưng nếu xảy ra chuyện gì với cô ấy ngay lúc này, chúng ta cũng không thể yên lòng”.

Bác sĩ lúc này cũng bước đến, nhẹ nhàng lên tiếng: “Bà nên bình tĩnh lại. Tình trạng hậu sản rất dễ xảy ra nếu sản phụ bị áp lực tâm lý quá lớn. Hãy để cô ấy được nghỉ ngơi trong thời gian này, mọi chuyện hãy chờ sau khi cô ấy hồi phục hẵng giải quyết”.

Mẹ tôi siết chặt tay, ánh mắt lấp lánh những giọt nước mắt kìm nén. Một lúc sau, bà quay người bước đi, để lại tôi đứng lặng người trước phòng bệnh. Nhìn qua lớp kính, tôi thấy vợ nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt đầy sự bất lực.

Dẫu lòng tôi như có hàng ngàn mũi dao đâm xuyên, nhưng tôi tự nhủ mình phải cố gắng vượt qua. Bất kể chuyện gì, lúc này quan trọng nhất là giữ an toàn cho cô ấy và cả đứa bé. Sau này, chúng tôi sẽ đối mặt và giải quyết mọi thứ, khi cả hai đã đủ bình tĩnh và sáng suốt hơn.

Bài tâm sự được gửi từ độc giả có email: xomvang…@gmail.com

Tại sao cần tránh để sản phụ rơi vào trạng thái kích động tâm lý sau sinh?

Sau sinh, cơ thể người mẹ trải qua một loạt biến đổi lớn cả về thể chất lẫn tâm lý. Những thay đổi nội tiết tố như giảm mạnh hormone estrogen và progesterone, có thể khiến tâm trạng dễ dao động và cảm xúc trở nên nhạy cảm. Đồng thời, sự mệt mỏi do quá trình sinh nở, chăm sóc em bé sơ sinh và lo lắng về vai trò làm mẹ càng làm gia tăng nguy cơ bị rối loạn tâm lý.

Nếu sản phụ bị kích động tâm lý sau sinh, hậu quả có thể rất nghiêm trọng:

– Nguy cơ trầm cảm sau sinh: Sản phụ dễ bị áp lực tâm lý dẫn đến rối loạn cảm xúc, mất ngủ, cảm giác tội lỗi, hoặc thậm chí suy nghĩ tiêu cực. Trầm cảm sau sinh không chỉ ảnh hưởng đến người mẹ mà còn tác động đến khả năng gắn kết tình cảm giữa mẹ và con.

– Hậu sản nặng: Tình trạng căng thẳng hoặc kích động mạnh có thể khiến sản phụ bị rối loạn huyết áp, tim đập nhanh, hoặc mất cân bằng nội tiết tố, dẫn đến các biến chứng nghiêm trọng như băng huyết, rối loạn đông máu.

– Ảnh hưởng đến việc phục hồi: Tâm lý bất ổn có thể làm chậm quá trình hồi phục của cơ thể sau sinh, gây suy nhược, giảm sức đề kháng và gia tăng nguy cơ mắc bệnh.

– Tác động đến nguồn sữa mẹ: Stress và áp lực có thể làm giảm hoặc mất sữa, ảnh hưởng trực tiếp đến việc nuôi con bằng sữa mẹ, gây khó khăn cho sức khỏe và dinh dưỡng của em bé.

Vì vậy, sau sinh, gia đình cần đặc biệt chú ý hỗ trợ sản phụ bằng cách tạo môi trường yên tĩnh, nhẹ nhàng, tránh những xung đột hoặc lời nói làm tổn thương tinh thần. Đồng thời, cần động viên, chia sẻ trách nhiệm chăm sóc em bé và kịp thời tìm kiếm sự hỗ trợ từ chuyên gia tâm lý hoặc bác sĩ nếu thấy dấu hiệu bất thường.