Ngày tôi lấy chồng, trời mưa lất phất, không khí trong nhà chồng vừa ấm cúng vừa căng thẳng. Tôi, một cô dâu mới, còn đang bỡ ngỡ với từng ánh mắt, từng lời chào từ họ hàng nhà anh. Chồng tôi, Nam, là người hiền lành, ít nói, nên tôi đặt niềm tin vào anh như một bến đỗ bình yên sau những năm tháng lăn lộn tự lập. Nhưng hôm đó, chị dâu của Nam – chị Hạnh – đã khiến tôi nhận ra rằng, cuộc hôn nhân này không đơn giản như tôi tưởng.

Sau nghi thức rước dâu, khi mọi người đang rộn ràng chúc tụng, chị Hạnh kéo tôi vào một góc khuất trong nhà. Chị ấy lớn hơn Nam gần chục tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can người khác. Trong tay chị là một cuốn sổ tiết kiệm, chị đưa cho tôi với nụ cười nhẹ: “Chị mừng cưới em. Đây là 500 triệu, coi như quà chị tặng hai đứa để khởi đầu cuộc sống mới.”

Tôi ngỡ ngàng, tay run run cầm cuốn sổ. 500 triệu không phải con số nhỏ, nhất là với một người như tôi, lớn lên trong cảnh thiếu thốn. Tôi lắp bắp cảm ơn, nhưng chị Hạnh khoát tay, giọng trầm xuống: “Đừng vội mừng. Chị chỉ muốn em nhớ hai điều thôi.” Tôi ngẩng lên, chờ đợi. Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Thứ nhất, tiền này là của chị, nhưng nó cũng là của Nam. Thứ hai, nếu em muốn giữ được nó, đừng bao giờ để Nam biết sự thật.”

Ngày tôi lấy chồng, chị dâu cho cuốn sổ 500 triệu nhưng chị nói 2 câu khiến tôi lạnh sống lưng, nhận ra khả năng thao túng tâm lý đỉnh cao của chị - Ảnh 1.

Tim tôi đập thình thịch. “Sự thật nào?” – tôi hỏi, giọng lạc đi. Chị Hạnh cười nhạt, quay người bước đi, để lại tôi với cuốn sổ và hàng ngàn câu hỏi trong đầu. Tôi không hiểu chị đang ám chỉ điều gì, nhưng cái cách chị nói, cái ánh mắt lạnh lẽo ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Có gì đó không đúng, và tôi quyết định phải tìm hiểu.

Đêm tân hôn, trong khi Nam ngủ say, tôi lén mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem kỹ hơn. Tên người đứng sổ là tôi, nhưng ngày phát hành lại là… hai năm trước, khi tôi甚至 chưa từng gặp Nam. Làm sao có thể như vậy được? Tôi lục lại ký ức, cố tìm một manh mối, nhưng không có gì khớp cả. Trừ khi… ai đó đã lên kế hoạch từ rất lâu.

Sáng hôm sau, tôi âm thầm hỏi thăm mẹ chồng về chị Hạnh. Bà thở dài, kể rằng chị ấy từng là một nhà tâm lý học tài năng, nhưng bỏ nghề sau khi lấy anh trai Nam. “Nó giỏi đọc người lắm, nhưng đôi khi cái tài đó làm người ta sợ,” bà nói. Câu nói của mẹ chồng càng khiến tôi bất an. Tôi bắt đầu để ý từng hành động của chị Hạnh trong nhà: cách chị nói chuyện với Nam, cách chị quan sát tôi, và cả cách chị luôn xuất hiện đúng lúc tôi định hỏi Nam về cuốn sổ.

Rồi một buổi tối, khi chỉ có tôi và Nam ở nhà, anh đột nhiên hỏi: “Em có thấy chị Hạnh lạ không? Chị ấy từng nói với anh rằng em là người hoàn hảo nhất để… cứu anh.” Tôi sững sờ. “Cứu anh khỏi cái gì?” Nam cúi đầu, giọng run run: “Anh từng bị trầm cảm nặng, suýt tự tử. Chị ấy là người kéo anh ra khỏi vực thẳm. Nhưng chị bảo chỉ có em mới giữ được anh ở lại cuộc đời này.”

Mọi thứ bắt đầu sáng tỏ. Chị Hạnh không chỉ tặng tôi 500 triệu, mà còn “tặng” tôi một vai trò – người giữ mạng sống của Nam. Cuốn sổ đó không phải quà cưới, mà là cái cớ để ràng buộc tôi vào một kế hoạch chị đã vẽ sẵn từ lâu. Tôi chợt nhớ lại lời chị: “Đừng để Nam biết sự thật.” Sự thật ở đây là gì? Là việc tôi được chọn không phải vì tình yêu, mà vì khả năng tôi có thể trở thành “liều thuốc” cho Nam? Hay là điều gì kinh khủng hơn?

Cao trào đến vào một đêm mưa lớn, khi tôi quyết định đối mặt chị Hạnh. Tôi gõ cửa phòng chị, cuốn sổ trong tay. “Chị nói rõ đi, chị muốn gì ở tôi?” Chị ấy ngồi trên ghế, bình thản đến đáng sợ. “Em thông minh hơn chị nghĩ đấy. Nhưng em sai rồi. Chị không thao túng em. Chị thao túng Nam.”

Tôi chết lặng. Chị chậm rãi kể: Nam không hề bị trầm cảm. Tất cả chỉ là câu chuyện chị dựng lên để kiểm soát Nam, giữ anh ta bên mình sau khi chồng chị qua đời. Nhưng khi tôi xuất hiện, Nam bắt đầu thay đổi, muốn thoát khỏi chị. Cuốn sổ 500 triệu là “phần thưởng” để tôi giữ Nam lại, nhưng cũng là cái bẫy để tôi không dám rời đi – vì nếu tôi bỏ Nam, chị sẽ tố tôi ăn cắp tiền của gia đình.

“Em nghĩ chị ác sao nổi với người chị yêu thương nhất?” – chị Hạnh cười, đôi mắt ánh lên sự điên dại. “Nhưng nếu em dám phá hỏng kế hoạch của chị, em sẽ mất tất cả – tiền, chồng, và cả tự do.”

Tôi run rẩy, không nói được lời nào. Chị đứng dậy, đặt tay lên vai tôi: “Chào mừng em đến với gia đình, em dâu.” Cửa phòng đóng sập lại, tiếng mưa bên ngoài át đi tiếng hét nghẹn trong cổ họng tôi. Tôi nhận ra mình không chỉ lấy Nam, mà còn bước vào một ván cờ tâm lý mà chị Hạnh đã sắp đặt, nơi tôi vừa là quân cờ, vừa là con tin.