Chị Lan, chị gái tôi, năm nay đã 37 tuổi mà vẫn chưa chịu lấy chồng. Mỗi lần ai đó tò mò hỏi: “Lan ơi, sao chưa thấy mày cưới xin gì vậy?”, chị chỉ cười khì, đáp gọn lỏn: “Tao đang chờ duyên trời, gặp ai cũng thấy chưa đủ đô!”. Câu trả lời nửa đùa nửa thật ấy làm mọi người bật cười, rồi thôi, chẳng ai đào sâu thêm. Nhưng bố mẹ tôi thì khác. Hai người lo đến bạc cả đầu, đêm nào cũng thì thầm to nhỏ, sợ chị “ế” thật, sợ dòng họ hỏi han mà không biết trả lời sao. Mẹ còn hay thở dài: “Con bé này, xinh xắn, công việc ổn định, sao lại kén chọn thế không biết!”.

Tôi thì thấy chị chẳng có gì bất thường. Chị sống vui vẻ, tự do, làm quản lý ở một công ty lớn, cuối tuần hay rủ tôi đi cà phê, kể đủ chuyện trên trời dưới đất. Có lần tôi hỏi thẳng: “Chị, thật ra chị không muốn lấy chồng hay sao mà cứ chờ đợi mãi vậy?”. Chị nhấp ngụm cà phê, cười bí hiểm: “Em cứ yên tâm, chị có kế hoạch cả rồi!”. Tôi tò mò lắm, nhưng chị không nói thêm, chỉ bảo: “Rồi em sẽ biết!”.

Thời gian trôi qua, bố mẹ càng sốt ruột. Mẹ bắt đầu nhờ người mai mối, bố thì lén lút hỏi thăm bạn bè xem có “ứng viên” nào phù hợp. Chị Lan biết chuyện, chỉ cười xòa, bảo: “Bố mẹ cứ bình tĩnh, con không để bố mẹ phải lo lâu đâu!”. Ai ngờ, đúng một tháng sau, chị bất ngờ tuyên bố: “Cuối năm nay con cưới!”. Cả nhà tôi sững sờ. Bố hỏi: “Thằng nào? Sao không thấy mày dẫn về?”. Mẹ thì mừng rỡ: “Con bé này, thế mà giấu kỹ thế!”.

Hóa ra, chị Lan đã âm thầm quen anh Tuấn – một người bạn học cũ từ thời đại học – suốt hai năm qua. Anh Tuấn làm kỹ sư, tính trầm, hiền lành, từng ly hôn cách đây vài năm và có một cô con gái nhỏ. Chị kể, hai người gặp lại trong một buổi họp lớp, nói chuyện hợp ý, rồi dần dần tiến xa hơn. Chị không kể cho ai vì muốn chắc chắn, mà anh Tuấn cũng ngại chuyện quá khứ nên cả hai cứ lặng lẽ bên nhau. Chị bảo: “Chị chờ ‘đủ đô’ là thế này đây – không chỉ là người yêu, mà còn là người chị sẵn sàng làm mẹ!”.

Ngày chị dẫn anh Tuấn và bé con về ra mắt, bố mẹ tôi ngỡ ngàng. Bé gái 5 tuổi líu lo gọi chị là “mẹ Lan”, còn anh Tuấn thì lễ phép thưa chuyện. Mẹ tôi rưng rưng nước mắt, bố thì gật gù: “Thằng này được đấy!”. Từ lo lắng bạc đầu, bố mẹ tôi giờ cười tươi như hoa, còn tôi thì phục chị sát đất – hóa ra cái “duyên trời” chị chờ không chỉ là một người chồng, mà là cả một gia đình nhỏ bất ngờ bước vào đời chị, vừa trọn vẹn vừa ấm áp!