Mười năm kể từ ngày ly hôn, tôi tưởng mình đã khóa chặt quá khứ vào một góc khuất không ai chạm tới. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi với anh để lại cho tôi một vết sẹo dài trong lòng và một đứa con – niềm an ủi duy nhất giữa những tháng ngày ngột ngạt. Ngày anh rời đi, không lời từ biệt, không một lần nhìn lại, tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ để anh bước vào cuộc đời mình thêm lần nữa. Nhưng đời người, đâu ai đoán trước được chữ “ngờ”.
Hôm ấy, trời mưa lất phất, tôi đang ngồi bên hiên nhà thì chiếc xe hơi đen bóng láng đỗ xịch trước cổng. Anh bước xuống, tóc đã điểm sương, khuôn mặt hốc hác nhưng vẫn giữ nét kiêu ngạo ngày nào. Trong tay anh là một chiếc cặp da, mở ra trước mặt tôi, bên trong là những cọc tiền xếp ngay ngắn. “Ba tỷ,” anh nói, giọng khàn đặc, “cho tôi gặp con. Chỉ một lần thôi.”
Tôi nhìn anh, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Mười năm không một tin tức, không một dòng hỏi han, giờ anh mang tiền đến như thể có thể mua lại tất cả. “Con không phải món hàng,” tôi lạnh lùng đáp, nhưng anh quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe. “Làm ơn, tôi biết tôi sai. Tôi chỉ muốn gặp nó, chỉ một lần thôi.” Giọng anh vỡ òa, không còn chút gì của người đàn ông từng cao ngạo rời bỏ mẹ con tôi.
Tôi im lặng, rồi quay người dẫn anh vào nhà. Không nói không rằng, tôi mở cửa một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu leo lét trên bàn. Tôi bảo anh bước vào, rồi chỉ tay về phía bức tường. “Con ở đó. Nhìn đi.”
Anh ngước mắt lên, và ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy cơ thể anh run rẩy. Trên tường là một tấm ảnh đen trắng, khuôn mặt thằng bé – con trai chúng tôi – nụ cười hồn nhiên như ánh nắng ngày nào. Anh quỵ xuống, đôi tay ôm lấy đầu, tiếng khóc bật ra nghẹn ngào, thảm thiết. “Sao… sao lại thế này? Nó đâu? Nó đâu rồi?” Anh gào lên, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.
Tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn anh. “Nó mất rồi. Năm nó lên bảy, tai nạn giao thông. Anh đi đâu mà không biết? Anh bận làm giàu, bận xây dựng gia đình mới, bận quên mẹ con tôi. Giờ anh mang tiền đến, anh nghĩ nó còn sống để mà gặp sao?”
Anh ngã vật ra sàn, đôi tay bấu chặt lấy tấm ảnh như muốn níu giữ điều gì đã mất. Tiếng khóc của anh vang vọng trong căn phòng, hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài, nhưng tôi không còn thấy thương xót. Mười năm, tôi đã khóc cạn nước mắt vì anh, vì con. Giờ đây, anh chỉ là một kẻ lạ mặt, trả giá cho sự vô tâm của mình.
Nhưng rồi, khi tôi quay lưng định bước đi, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau. “Mẹ… ai vậy?” Tôi giật mình quay lại. Thằng bé đứng đó, ngay ngưỡng cửa, đôi mắt trong veo nhìn tôi rồi nhìn người đàn ông đang quỵ dưới sàn. Tôi sững sờ. Không thể nào… Con tôi đã mất, tôi tận mắt thấy nó ra đi. Vậy đứa trẻ này là ai?
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thằng bé, rồi nhìn tôi, đôi mắt mở to kinh ngạc. “Nó… nó còn sống? Cô lừa tôi?” Giọng anh run run, pha lẫn hy vọng và hoang mang.
Tôi không trả lời, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Đứa trẻ bước tới, đặt tay lên vai anh, khẽ nói: “Cháu không phải con bác. Cháu là con nuôi của mẹ. Mẹ nói cháu giống anh ấy, nên mẹ giữ cháu lại.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Anh nhìn tôi, tôi nhìn thằng bé, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một sự thật đau đớn hơn cả cái chết của con trai mình: tôi đã sống mười năm trong nỗi đau tự tạo, để rồi đẩy cả anh và chính tôi vào một vòng tròn không lối thoát. Anh đứng dậy, ôm chầm lấy thằng bé, khóc như chưa từng được khóc. Còn tôi, tôi chỉ biết đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi, không phải vì anh, không phải vì con, mà vì chính mình.
Ba tỷ vẫn nằm trong chiếc cặp, nhưng chẳng ai buồn đụng đến. Tiền, hóa ra, không mua được gì cả.
News
“Hố t:ử thần” nu:ốt ng/ười ở Bắc Kạn: Diện tích ngày càng mở rộng, đu dây xuống kiếm nhưng không thấy gì ngoài…
“Hố t;ử thần” trên Quốc lộ 3B tiếp tục sụt lún, miệng hố mở rộng hơn lúc ban đầu, mực nước dâng cao gây khó khăn cho công tác tìm kiếm nạn nhân mất tích. Sáng 4/6, bà Hoàng Thị…
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
End of content
No more pages to load