Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng khóc thút thít vọng ra từ phòng con gái. Âm thanh ấy không lớn, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng, nó như dao cứa vào tim tôi. Linh tính mách bảo có điều chẳng lành, tôi vội vàng rời khỏi giường, bước nhanh qua hành lang tối om. Đến trước cửa phòng con, tôi khẽ gõ, giọng run run: “Huyền, con sao vậy?”

Tiếng khóc ngưng bặt, thay vào đó là một khoảng im lặng nặng nề. Rồi cánh cửa bật mở, Huyền đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhợt nhạt như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Con bé nắm lấy tay tôi, siết chặt đến đau, giọng nói vỡ òa trong tuyệt vọng: “Bố, ly hôn ngay lập tức! Không thể chần chừ nữa!”

Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Huyền mới mười sáu tuổi, chưa bao giờ con bé can thiệp vào chuyện của bố mẹ, vậy mà giờ đây, nó khẩn cầu với sự mãnh liệt đến đáng sợ. “Con nói gì vậy? Sao lại thế?” Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim bắt đầu đập loạn.

Huyền lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. “Bố không hiểu đâu… Mẹ… mẹ không phải là mẹ!” Giọng con bé run rẩy, như thể đang cố kìm nén một bí mật kinh khủng. Tôi cau mày, định hỏi thêm, nhưng Huyền đã kéo tôi ra khỏi phòng, thì thào: “Đi theo con, bố phải thấy tận mắt.”

Chúng tôi lặng lẽ bước xuống cầu thang, hướng về phòng khách. Đêm tối bao trùm ngôi nhà, chỉ có ánh trăng yếu ớt lọt qua rèm cửa. Huyền chỉ tay về phía ghế sofa, nơi vợ tôi – Lan – đang ngồi bất động, lưng quay về phía chúng tôi. Tôi định lên tiếng gọi, nhưng Huyền siết tay tôi mạnh hơn, ra hiệu im lặng. Rồi con bé bật đèn.

Ánh sáng trắng tràn ngập căn phòng, và tôi chết lặng. Lan không ngồi đó một mình. Bên cạnh cô ấy là một bóng người mờ ảo, không rõ mặt, nhưng dáng hình ấy… giống hệt Lan. Hai “Lan” ngồi sát nhau, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng, chân như đóng đinh tại chỗ.

Huyền thì thầm, giọng nghẹn ngào: “Con thấy nó từ tuần trước. Lúc đầu chỉ là bóng mờ, nhưng mỗi đêm nó càng rõ hơn. Nó xuất hiện cạnh mẹ, bắt chước mẹ, và… mẹ không hề nhận ra. Đêm qua, con nghe nó nói với mẹ: ‘Chỉ cần ông ấy đi, ta sẽ thay thế hoàn toàn.’ Bố, nếu bố không rời xa mẹ, mẹ sẽ biến mất!”

Tôi quay sang nhìn Lan – người vợ hai mươi năm chung sống. Cô ấy vẫn ngồi đó, bất động, đôi mắt trống rỗng như không còn sự sống. Và rồi, bóng hình kia chậm rãi quay đầu lại, nở một nụ cười lạnh lẽo. Khuôn mặt nó không phải của Lan, mà là của chính tôi.

I generated images with the prompt: 'illustration of a Vietnamese father opening his daughter's bedroom door, discovering something terrifying, featuring traditional Vietnamese elements, with a background that hints at a cultural or familial setting, incorporating the atmosphere of fear and suspense'

Huyền hét lên, kéo tôi chạy ra khỏi nhà. Trong đầu tôi hỗn loạn, không biết đâu là sự thật. Nhưng khi nhìn lại qua cửa sổ, tôi thấy “Lan” và “tôi” đứng cạnh nhau, tay trong tay, mỉm cười nhìn chúng tôi rời đi.

Cái kết không phải là ly hôn, mà là tôi nhận ra: Có lẽ, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu gia đình mình. Và giờ đây, tôi đã mất tất cả – không phải vì rời đi, mà vì thứ gì đó đã chiếm lấy cuộc đời tôi từ rất lâu rồi.