Chiều tà, trong căn bếp nhỏ thơm lừng mùi gà luộc, Lan – cô con dâu mới về nhà chồng được vài tháng – đang ngồi gặm một chiếc đùi gà béo ngậy. Cô vừa đi làm về, bụng đói cồn cào, thấy đĩa gà mẹ chồng để trên bàn, liền không kìm được mà với tay lấy một miếng. Đùi gà nóng hổi, da vàng óng, cắn một miếng là nước ngọt thấm vào đầu lưỡi. Lan nhắm mắt tận hưởng, nghĩ thầm: “Mẹ nấu ngon thật, phen này phải học mới được.”

Đột nhiên, tiếng dép lẹp kẹp vang lên từ phía cửa. Lan giật mình quay lại – mẹ chồng, bà Hoa, đang đứng đó, tay chống hông, mắt nhìn chằm chằm. Lan hoảng loạn, vội vàng nhét chiếc đùi gà xuống dưới gầm bàn, tay còn dính mỡ lóng ngóng lau vào tạp dề. Bà Hoa hắng giọng, giọng lạnh tanh: “Con ăn vụng hả? Đùi gà đó mẹ để dành cho thằng Bin tối nay nó đi học thêm về.”

Lan đỏ mặt, lắp bắp: “Dạ… con xin lỗi, tại con đói quá, con không biết…” Nhưng bà Hoa không để cô nói hết, cắt ngang: “Không biết hay cố tình? Từ ngày về đây, mẹ thấy con lúc nào cũng chỉ lo phần mình. Nhà này có quy củ, không phải thích gì làm nấy!” Nói rồi, bà quay lưng bỏ vào phòng, để lại Lan ngồi chết lặng với chiếc đùi gà giờ đã nguội ngắt trong tay.

Cách Làm Món Đùi gà luộc chấm mắm tỏi của inuris - Cookpad

Mâu thuẫn âm ỉ từ đó. Lan cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng ấm ức vì nghĩ mẹ chồng quá khắt khe. Còn bà Hoa thì cho rằng con dâu thiếu tôn trọng, không biết điều. Suốt mấy ngày sau, hai người tránh mặt nhau, không ai nói với ai câu nào. Không khí trong nhà nặng nề như có tảng đá đè lên. Chồng Lan, anh Bin, bị kẹt giữa lằn ranh, chỉ biết thở dài.

Tối thứ bảy, Lan quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Cô lẳng lặng vào bếp, lấy con gà mẹ chồng đã luộc sẵn trong tủ lạnh, rồi thêm mấy nguyên liệu khác, hí hoáy làm một món mới. Khi mùi thơm lan tỏa khắp nhà, bà Hoa tò mò bước ra. Trên bàn là một đĩa gà chiên giòn rụm, bên cạnh còn có bát nước chấm tỏi ớt thơm lừng. Lan rụt rè lên tiếng: “Mẹ… con xin lỗi chuyện hôm trước. Con làm món này từ gà mẹ luộc, mẹ thử xem có hợp khẩu vị không ạ.”

Bà Hoa ngần ngừ, nhưng rồi cũng ngồi xuống, cầm một miếng gà lên ăn. Miếng gà giòn tan, thấm đẫm gia vị, vừa lạ vừa quen. Bà khẽ gật đầu: “Cũng được đấy. Nhưng lần sau đói thì cứ nói mẹ, đừng có mà ăn vụng nữa.” Lan cười nhẹ, gật đầu: “Dạ, con nhớ rồi ạ.”

Đỉnh điểm mâu thuẫn tưởng chừng không thể hóa giải lại tan biến trong tiếng cười khẽ của hai người phụ nữ. Từ đó, mỗi chiều cuối tuần, căn bếp nhỏ lại rộn ràng với cảnh Lan và mẹ chồng cùng nhau nấu nướng, lúc thì gà luộc, lúc thì gà chiên, mà chẳng ai còn để ý đùi gà thuộc về ai nữa.