Tôi gặp anh vào một buổi chiều mưa, trong quán cà phê nhỏ xíu ở góc phố cũ. Tôi 28 tuổi, vừa cưới được hai năm, còn anh đã có một cô con gái nhỏ. Chúng tôi không định yêu nhau, không định vượt qua ranh giới. Chỉ là những câu chuyện vu vơ về công việc, về những ngày mệt mỏi, rồi chẳng hiểu sao, nó kéo dài thành mười năm.
Mười năm, không hẳn là tình yêu, cũng chẳng phải tình bạn. Một mối quan hệ lưng chừng, như sợi dây vô hình buộc chặt hai kẻ đã thuộc về những mái ấm riêng. Tôi và anh nói với nhau mọi chuyện: từ những lần cãi vã với chồng tôi, đến những đêm anh thức trắng vì con ốm. Có lần tôi mượn anh hai triệu để sửa xe, lần khác anh nhắn tôi giữa đêm: “Cho anh vay gấp năm triệu, mai anh trả.” Tôi không hỏi lý do, anh cũng chẳng giải thích. Tiền qua tay, như một cách để chúng tôi nhắc nhở nhau rằng mình vẫn còn ở đó, trong đời nhau.
Những buổi cà phê là khoảng lặng giữa hai thế giới. Anh thích cà phê đen, tôi hay gọi latte. Anh kể chuyện con gái anh bắt đầu đi học, tôi cười bảo chồng tôi vừa thăng chức. Rồi có những lần im lặng, chỉ ngồi nhìn mưa qua ô kính, chẳng ai nói gì, nhưng lòng tôi nặng trĩu. “Nhớ em,” anh nhắn vào một tối muộn, khi tôi đang nằm cạnh chồng. Tôi đọc, không trả lời, nhưng ngón tay lặng lẽ gõ rồi xóa: “Tôi cũng vậy.”
Thi thoảng, chúng tôi xem phim cùng nhau. Anh chọn những bộ phim hành động, tôi thích drama. Có lần, trong rạp tối om, tay anh vô tình chạm tay tôi khi cùng với lấy túi bỏng ngô. Tôi rụt lại, tim đập thình thịch, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi qua ánh sáng mờ ảo của màn hình làm tôi không thể thở nổi. “Nếu không có gia đình, em có chọn anh không?” anh hỏi nhỏ, khi nhân vật chính trên màn hình vừa hy sinh tất cả vì tình yêu. Tôi không trả lời. Tôi không dám.
Mười năm, chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn. Không ôm, không hôn, không một lần ngủ cùng nhau. Nhưng sao lòng tôi vẫn đau như bị ai bóp nghẹt? Tôi tự hỏi mình bao lần: “Đây là gì? Là gì mà day dứt thế này?” Chồng tôi vẫn tốt, con tôi vẫn ngoan. Anh bảo vợ anh hiền, con anh là tất cả. Vậy mà chúng tôi vẫn không thể buông nhau.
Rồi một ngày, anh nhắn: “Mai gặp nhé, anh có chuyện muốn nói.” Tôi đến quán quen, lòng bồn chồn. Anh ngồi đó, ly cà phê đen đã nguội trước mặt. “Anh sắp chuyển đi xa,” anh nói, giọng trầm. “Công ty điều anh vào Nam, cả nhà sẽ đi cùng.” Tôi cười nhạt, bảo: “Vậy là tốt mà, thay đổi không khí.” Nhưng trong lòng tôi như có gì vỡ vụn.
“Anh từng nghĩ đến việc bỏ tất cả vì em,” anh tiếp tục, mắt nhìn thẳng vào tôi. “Nhưng anh không làm được. Anh không đủ can đảm.” Tôi cắn môi, muốn hét lên rằng tôi cũng từng nghĩ thế, từng muốn đạp đổ mọi thứ để chạy đến anh, nhưng tôi cũng không đủ dũng khí. Chúng tôi đều là những kẻ hèn nhát, bị giam trong chính cái lồng mình dựng lên.
“Đây là lần cuối mình gặp nhau,” anh nói, đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ. “Mở khi em về nhà.” Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm. Chúng tôi chia tay trước quán, không ôm, không nắm tay, chỉ một cái nhìn dài rồi quay lưng.
Về nhà, tôi mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, khắc dòng chữ: “Mười năm, cảm ơn em.” Bên dưới là tờ giấy nhỏ, nét chữ anh nguệch ngoạc: “Nếu có kiếp sau, anh sẽ không để em đợi lưng chừng.” Tôi bật khóc, chồng tôi từ phòng khách hỏi vọng vào: “Em sao vậy?” Tôi lau nước mắt, đáp: “Không sao, em chỉ mệt.”
Đêm đó, tôi nằm mơ. Trong mơ, anh không đi xa. Anh đứng dưới mưa, gọi tên tôi, nhưng khi tôi chạy đến, anh tan biến như khói. Tôi giật mình tỉnh dậy, điện thoại sáng lên một tin nhắn từ số lạ: “Anh đổi số rồi. Nếu em cần, cứ nhắn. Anh vẫn ở đây.”
Tôi nhìn tin nhắn, ngón tay run run đặt lên phím xóa. Nhưng cuối cùng, tôi không xóa. Tôi cất điện thoại vào ngăn kéo, khóa lại, như khóa đi mười năm lưng chừng của mình. Anh đi xa, tôi ở lại. Nhưng liệu có thật sự kết thúc?
News
Mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành nức tiếng những năm 2000 khiến cả đời Hải Bánh mang tiếng “nh:ai lại”, “h:ú::p” vợ đàn em là ai
Trong danh sách những mỹ nhân ‘dính’ vào Hải ‘Bánh’ có cả nữ sinh, doanh nhân và cô giáo. Nguyễn Tuấn Hải (Hải “Bánh”, đệ tử thân tín của ông trùm Năm Cam) không chỉ nổi danh trong giới giang…
Nhà mình ng:h:èo nhưng có tự trọng, thà hủy cái đám cưới này còn hơn để người ta nghĩ con trai mẹ lấy vợ bằng cách quỵ lụy
Hôm ấy, trời vừa chập tối, gió mát lành thổi qua sân nhà. Tôi ngồi bên mẹ, tay cầm ly nước chè xanh còn nghi ngút khói, kể lại chuyện buổi gặp gỡ nhà gái chiều nay. Mọi thứ vốn…
Với thu nhập 80 triệu mỗi tháng từ việc kinh doanh, mẹ tôi là trụ cột của gia đình cho tới lúc nhắm mắt
Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả đời bà tần tảo làm việc không ngừng nghỉ. Với thu nhập 80 triệu mỗi tháng từ việc kinh doanh vải sỉ, bà là trụ cột của gia đình. Chúng…
Thông gia tuyên bố cho con tôi mảnh đất cạnh nhà, tôi tức g:iận đ:ập ché:n rư:ợu bỏ về
Gia đình tôi và nhà thông gia lâu nay vẫn giữ mối quan hệ hòa thuận. Hôm ấy, hai bên tụ họp nhân dịp đầy tháng cháu nội, không khí rôm rả tiếng cười. Bàn tiệc bày biện đơn sơ…
“Trả hết nợ cho tôi trước đã, Không có tiền thì c::út ra đường mà sống, chứ con trai tôi không đồng ý để cô đi không thế
Tôi và Nam kết hôn được ba năm, nhưng hạnh phúc chẳng bao giờ ghé thăm căn nhà nhỏ của chúng tôi. Mẹ chồng tôi, bà Hiền, là một người phụ nữ khắc nghiệt, luôn tìm cách kiểm soát mọi…
Ngày biếu bố bát gà hầm thuốc bắc, ông khuyên tôi chia cho em trai 50m2 đất
Tôi còn nhớ rõ cái ngày ấy, trời mưa lất phất, không khí trong nhà nặng trĩu mùi thuốc bắc thoảng ra từ bát gà hầm tôi cẩn thận chuẩn bị cho bố. Bố tôi đã yếu đi nhiều, đôi…
End of content
No more pages to load