Trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên cánh rừng già, có một cô gái tên Linh, nổi tiếng với trái tim nhân hậu. Linh sống một mình trong căn nhà gỗ đơn sơ, nhưng mỗi khi có ai cần giúp đỡ, cô luôn sẵn lòng dang tay.

Một buổi tối mùa đông lạnh giá, khi gió rít qua những tán cây, Linh nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt. Mở cửa ra, cô thấy một lão ăn mày già nua, râu tóc bạc phơ, áo quần rách rưới, run rẩy trong cơn gió rét. Đôi mắt ông lão đục mờ, nhưng ánh lên chút gì đó ấm áp lạ kỳ.

“Cháu ơi, cho ta xin một góc nhà trú qua đêm này được không? Ta không chịu nổi cái lạnh ngoài kia nữa,” ông lão thều thào.

Linh không chút do dự. Cô mời ông lão vào nhà, đốt thêm củi trong lò sưởi, và chuẩn bị một bát cháo nóng hổi. Ông lão ăn ngấu nghiến, cảm ơn cô bằng nụ cười móm mém. Đêm đó, Linh nhường chiếc giường duy nhất của mình cho ông, còn cô trải một tấm chăn mỏng ngủ cạnh lò sưởi.

Sáng hôm sau, khi Linh thức dậy, ông lão đã biến mất. Cô kiểm tra khắp nhà, nhưng không thấy dấu vết gì ngoài một mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn. Trên giấy là nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy: “Cảm ơn lòng tốt của cháu. Ta để lại một món quà. Hãy giữ nó cẩn thận.”

Bên cạnh mảnh giấy là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, chạm khắc những hoa văn lạ lùng. Linh run run mở hộp, và cô sững sờ, suýt ngất khi nhìn thấy bên trong: một viên ngọc lấp lánh ánh sáng bảy màu, đẹp đến mức dường như không thuộc về thế gian này. Viên ngọc tỏa ra hơi ấm kỳ lạ, và khi Linh chạm vào, cô cảm nhận được một luồng năng lượng dịu dàng chảy qua cơ thể.

Tin đồn về viên ngọc nhanh chóng lan khắp làng. Người ta nói rằng nó có thể chữa lành mọi bệnh tật, mang lại may mắn, và thậm chí thực hiện điều ước. Nhưng Linh không bán nó, dù có kẻ trả giá bằng cả gia tài. Cô tin rằng viên ngọc là món quà từ một vị thần cải trang thành lão ăn mày, để thử lòng người. Thay vì giữ cho riêng mình, Linh dùng viên ngọc để giúp đỡ dân làng: chữa bệnh cho trẻ nhỏ, mang mùa màng tốt tươi, và xoa dịu những trái tim đau khổ.

Nhiều năm trôi qua, viên ngọc vẫn sáng lấp lánh, nhưng Linh nhận ra điều kỳ diệu thực sự không nằm ở viên ngọc, mà ở lòng tốt mà cô đã trao đi. Và mỗi khi cô nhìn vào viên ngọc, cô như thấy lại nụ cười móm mém của ông lão ăn mày, người đã dạy cô rằng lòng nhân ái là báu vật quý giá nhất.